HIỆP SĨ SAINTE HERMINE - Trang 587

Alexandre Dumas

Hiệp Sĩ Sainte Hermine

Dịch giả: Phạm Bích Liễu, Vũ Thu Hà

Chương 45

Tòa án

Trước đây Georges Cadoudul là người không chỉ vui nhất mà tôi còn có thể
nói là kẻ điên khùng nhất trong số các phạm nhân. Ông đã không chỉ tham
gia tất cả các trò chơi mà còn nghĩ ra các trò mới khi các trò cũ đã chán
ngắt. Ông đã từng kể những chuyện ngông cuồng nhất, hăng say mỉa mai
cay độc đế chế mới dựng lên sau những mảnh vụn của ngai vàng vua Louis
XVI đã sung sướng chào từ biệt điệp khúc tan rã của nền Cộng hoà, còn
bây giờ ông ta không chơi nữa, không cười nói hát ca nữa khi thấy giờ định
mệnh đã điểm, thời khắc ông ta thực sự phải trả giá bằng mạng sống của
mình. Ông ngồi ở một góc vườn, gọi các sĩ quan tuỳ tùng đến, bằng giọng
vừa chắc nịch vừa thân ái nói:

- Những người bạn anh dũng của tôi, những chàng trai thân yêu tôi đã cố
gắng làm gương cho các cậu thấy sự vui vẻ và vô tư đến đây thôi. Hãy để
tôi chỉ huy các bạn trước pháp trường với tất cả bình thản, tất cả lạnh lùng,
tất cả phẩm chất mà các bạn có thể; các bạn sẽ xuất hiện trước những kẻ cứ
nghĩ chúng có quyền phân phát tự do, danh dự hay bố thí mạng sống cho
các bạn. Tôi ra lệnh cho các anh nhất là không bao giờ được trả lời hấp tấp,
xun xoe hay xấc xược trước các câu hỏi của thẩm phán, khi các anh thấy
không đủ mạnh mẽ, hãy nghĩ tôi vẫn đang ở bên các anh và rằng số phận
tôi không khác gì các anh, nếu các anh sống, tôi cũng sống, các anh chết,
tôi cũng chết.

Hãy tỏ ra mềm mỏng, nhã chặn và nhân từ với người khác, hãy yêu thương
gấp đôi, đừng tự trách mình đã đi đến nguy hiểm này, trong đời ai mà
không phải chết, hãy chết sao cho xứng đáng!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.