HIỆP SĨ SAINTE HERMINE - Trang 1225

một bé gái tội nghiệp mới lên bảy tuổi:

Đất ơi! Đừng đè lên em!

Em vẫn chưa từng đè lên đất.


Vậy những kẻ đã chết còn cố bám đuổi sự sống bằng ngôn từ trên mộ nói
với ai? Ai là người họ vẫy gọi từ nấm mồ của họ? Họ tiếp tục đi vào suy
nghĩ của thế giới nào nữa? Kẻ nào là người vui vẻ vô tư đi qua nhanh mà
chẳng nghe họ, chẳng nhìn họ?


Vào khoảng bốn giờ chiều, khi cái nóng gay gắt trong ngày dịu lại, khi mặt
trời bớt dữ dằn và bớt loá mắt trên biển Tyrrhénienne, khi bóng những cây
thông, cây sồi xanh và cây cọ ngả dài từ Tây sang Đông, khi cây trúc đảo
Sicile rũ mình khỏi bụi ngày trước làn gió đầu tiên và từ dãy núi xanh lơ
nơi có đền thờ Jupiter Latial xuống, khi hoa trà Ấn Độ nở cánh trắng như
ngà tròn trặn như ống kèn, và như một cái cúp toả hương sẵn sàng đón giọt
sương chiều, khi loài hoa nélumbo từ biển Caspa tránh ngọn lửa nóng nhô
lên khỏi mặt nước để tận hưởng cái dịu mát ban đêm cũng là lúc cổng lớn
của đường Appia bật mở xuất hiện những gì người ta có thể gọi là những
người đẹp, những hiệp sĩ thành Rome, những thị dân bước ra khỏi nhà mồ
của họ để hít thở, để sẵn sàng diễn binh, ngồi lên ghế bành, ghế tựa, lên bậc
cho các kỵ sĩ lên ngựa hay nằm trên các ghế băng hình vòng tròn dùng cho
khách qua đường ngả lưng ở nhà của những người quá cố hòng tạo thuận
tiện cho những người sống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.