HIỆP SĨ SAINTE HERMINE - Trang 640

Anh chàng ấy đã đi đến cuối con đường Sillon giao với trại Rocabey. Sillon
chỉ là một con đê chắn sóng hẹp được dựng lên chặn giữa eo Manche và
vịnh nội địa, nó nối Saint-Malo với Saint-Servan.


Con đê chắn sóng này cao khoảng ba mươi bộ và rộng gần tám bộ. Mỗi lần
những con sóng dồn đến đều va vào nó rất mạnh, những đợt sóng chùm lên
nó như một mái vòm để ụp vào bãi biển đằng sau với tiếng động ghê sợ
trong vịnh. Mỗi khi gió và biển quay cuồng trên eo biển Manche rất đỗi nổi
loạn này thì hiếm có người nào dám mạo hiểm đi trên con đường hẹp đó.
Người ta đã kể không chỉ người mà cả ngựa cả xe ngựa đã từng bị hất vào
vịnh. Cho nên tốt nhất, mọi người chờ đến khi trời đẹp mới đi qua Sillon
Thế nhưng anh chàng này vẫn đều bước chân trên con đường ấy. Hai lần
trước khi anh kịp đi qua, biển như một con quái vật hai đầu há cái miệng
rộng như muốn ngốn ngấu anh ta, đập những đợt sóng khổng lồ như muốn
nuốt chàng nhưng anh chàng đó vẫn không vội vàng hơn và khi đến lâu đài
anh ta mới đi nép vào tường bao, bức tường dù không ngăn được mưa
nhưng cũng chắn bớt sóng và gió.

Chỉ khi nước ngập đến đầu gối, kẻ lữ hành của chúng ta mới đến chân cầu
cất để đi vào thành phố. Đến nơi, anh ta dừng lại để xác định hướng rồi đột
ngột rẽ trái và nhanh chóng đi đến một quảng trường nhỏ nơi ngày nay là
quán cà phê Franklin. Đến đây, anh chàng này như thể nhận ra liền rẽ vào
phố nối quảng trường Beune với phố Traversière sau đó thì bị lạc trước các
phố chằng chịt, phố rộng nhất chỉ hơn hai mét. Nhìn thấy một thuỷ thủ
đang trú mưa cạnh một cánh cổng, anh vào hỏi:

- Này anh bạn, anh có thể chỉ cho tôi quán trọ của chị Leroux ở đâu không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.