HIỆP SĨ VÔ HÌNH - Trang 152

- Cái gì thì không dám hứa chứ cái khẩu hiệu ăn tiêu tùy cần, làm việc

tùy sức thì đây xin bảo đảm, trước sao sau vậy.

- Được. Tôi sẽ ở thử một thời gian nữa xem sao. Chắc vẫn còn hơn nằm

dưới đáy hồ cho cá rỉa!

Tư Râu cười ha hả:
- Đó là cái chắc. Đây là nơi cô sẽ được ăn sung mặc sướng, muốn gì có

nấy. Còn dưới kia là âm ty địa ngục, so sánh thế quái nào được. Đây chỉ
dặn trước một điều, đừng có dại bỏ trốn.

Cô gái cười nhạt:
- Đừng có dọa. Một khi đã định nhảy xuống hồ chết thì cóc sợ điều gì

nữa.

Tư Râu nằm im không nói gì. Tính nó thích những cô gái ương bướng.

Còn cô gái thì xắn tay áo xách nước cọ rửa nền nhà, vừa làm vừa kêu trời,
nhà cửa bẩn hơn chuồng lợn người ta.

Tư Râu cười hì hì:
- Vì thế ma quỷ xui khiến tôi gặp cô.
Cô vừa cọ vừa buồn nôn. Nhất là chỗ đầu giường hắn nằm, một bãi đờm

mới khạc nhổ và một đống, đứa nào trong bọn nôn từ tối hôm qua bốc lên
mùi chua loèn loẹt. Cô không chịu nổi nữa. Cô muốn nôn oẹ.

- Này, đừng có làm bộ. Còn sạch gấp mấy lần thứ nước cống tối hôm nọ

cô định cắm đầu xuống đó. Tư Râu cáu.

Mặc kệ Tư Râu nói, Hai Hiền cặm cụi làm. Tư Râu lơ mơ ngủ, nửa mê

nửa tỉnh. Hắn bỗng thấy con dao lừ lừ bay tới cắm phập vô người. Hắn
hoảng sợ hét lên. Hai Hiền bật cười.

- Cô cười cái gì hả?
- Tôi cười anh. Hóa ra còn có người để anh sợ.
- Tôi cấm nhắc tới chuyện hôm nọ. Ngồi một lát hắn nói tiếp, mà lạ thật.

Không phải là người cũng không hẳn là ma. Không có ma nào lại xuất hiện
giữa ban ngày ban mặt lại ăn nói xử sự như người.

- Phải nói là như người... lớn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.