HIỆP SĨ VÔ HÌNH - Trang 163

- Vâng, con nhớ chứ.
Số 1 thắc mắc:
- Nhưng sao chị ấy biết Bi ở đây?
- Lúc trả xe, con có nói con ở miếu này. Thần số 2 dặn khi có chuyện gì

cần cứ tới miếu tìm con, con sẽ báo lại với thần.

Số 1 nói với số 2:
- Mình mà như cậu cứ để cho vết thương sưng tấy lên, sợ gì mà sáng nào

cũng rửa thuốc tím, băng với bó. Ôi, mình mong có được 10 vết đâm như
thế. Ông Trời không công bằng.

Bi và số 2 phá lên cười.
Bàn ăn đã dọn sạch sẽ. Chỉ còn số 1, số 2 trong phòng.
- Bây giờ bọn mình tính sao đây. Số 1 nói.
- Em đã nghĩ từ trước rồi. Nếu số 3 không bị nạn thì bọn mình cũng

không thể sống dựa vào mồ hôi sức lực của chú bé được.

- Thì mình cũng nghĩ vậy. Vừa qua chỉ là chuyện nhất thời thôi. Bọn

mình vô hình không để trở thành kẻ ăn bám, nhất là ăn bám mãi một chú
bé. Và cũng không thể dựa vào các bà bán quán ở vỉa hè. Không thể cứ tiếp
tục lấy quà của người ta rồi viết mấy chữ để lại: “Bát cơm Xíu mẫu trả ơn
nghìn vàng”.

Số 1 lẳng lặng nghe một hồi rồi thủng thẳng nói:
- Nói như đằng ấy có cái đúng và chưa đúng.
- Vậy anh bảo điều gì đúng, điều gì chưa đúng?
Số 1 nói giọng nghiêm trang:
- Một khi ta đã có ý định làm những việc lớn, những việc phi thường thì

không nên chấp nhặt những việc nhỏ. Mình kể đằng ấy nghe một chuyện.
Lúc Ngũ Tử Tư còn hàn vi, nhờ bát cơm của bà Xíu mẫu cứu sống mà sau
này giúp Ngô Vương Phù Sai dựng nghiệp lớn. Những chuyện như thế này
kể không hết. Thỉnh thoảng cậu nên đọc lại bài thơ con voi của mình, nó có
ích đấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.