HIỆP SĨ VÔ HÌNH - Trang 203

- Đúng đấy. Anh cần phải sống chứ. Những việc phi thường đang chờ

chúng ta. Tôi cố nói với vẻ hăng hái. Tôi mừng là mình đã tìm ra được cách
động viên bạn có hiệu quả nhất. Anh gạt đi.

- Thôi, cậu đừng nhắc tới... Hình như không phải thế đâu.
- Anh bảo không phải cái gì? Tôi ngạc nhiên.
- Bài thơ... Bác voi và súc gỗ... Tại mình mà cậu bị vạ lây.
- Thôi anh đừng nghĩ ngợi nữa. Tôi lần xuống bàn tay anh rồi bóp chặt.

Bàn tay giá lạnh không còn sinh khí. Tôi cố nén khóc.

- Này, cậu có biết vừa rồi mình đang nghĩ gì không? Mình nhớ tới chị em

Hai Hiền, thời gian qua chẳng hiểu họ sống ra sao? Chắc họ không thể nào
ngờ được hai vị thần đang bị giam và... chờ chết. Thần mà chết! Chuyện lạ
thế giới.

Chắc họ không tin được chuyện lạ này! Anh nói giọng đùa cợt.
Tôi rùng mình. Tôi nghe nói con người trước lúc chết thường có mươi

phút bình thản nghĩ tới mọi chuyện, người thân kẻ sơ. Tôi tìm cách nói cho
anh vui:

- Chắc hai bạn ấy nghĩ các thần đang du ngoạn ở một cõi bồng lai tiên

cảnh nào đó.

Có tiếng khục khục trong cổ anh. Rõ ràng anh muốn cười, một tiếng cười

chua chát, nhưng không cất nổi. Mãi một lúc anh mới nói:

- Cậu có đoán được tại sao tụi nó tếch đi luôn không? Mình cho là tụi

chó má đó không thể nào nhát tới vậy.

Câu hỏi đó hầu như lúc nào cũng lởn vởn trong đầu chúng tôi. Không

một ai dám nghĩ tới trường hợp tồi tệ nhất, vẫn còn một chút hy vọng mong
manh, một hôm nào đó bỗng có tiếng kẹt cửa và hai gã côn đồ bất ngờ xuất
hiện. Tôi chưa tìm được cách trả lời thì số 1 đã tự giải đáp.

- Tụi nó nhất định bị công an tóm rồi!
Đó là điều mà chúng tôi không dám nghĩ tới. Cũng đồng thời bị tù.

Nhưng một đằng, chúng nó, ngày được hai bữa, tuy không ra gì nhưng
không bị chết đói. Còn chúng tôi bị bỏ đói dài cho tới hơi thở cuối cùng,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.