HIỆP SĨ VÔ HÌNH - Trang 235

- Ừ, chỉ lát nữa thì chúng mình sẽ được trông thấy mặt nhau. Buồn cười

thật. Vậy mà suốt gần năm trời chúng ta là bạn thân nhau.

- Ít ra anh cũng trông thấy... bộ xương em.
- Cũng chẳng đủ để đoán cậu ra sao. Này, cậu đoán tớ như thế nào? Ít ra

thời gian qua cậu cũng nghĩ mặt mũi hình dạng tớ ra sao chứ!

Câu hỏi bất ngờ làm số 2 hơi lúng túng một chút. Mãi lát sau số 2 mới trả

lời:

- Ngoài cái đầu dẹt ra em không thể nào hình dung được anh. Em thường

nghĩ là những người phi thường phải khác người đời cả hình dáng lẫn suy
nghĩ của họ.

Tôi cảm thấy vừa xấu hổ vừa tự hào về niềm tin của số 2 đối với tôi. Số

2 nói với tất cả sự chân thật.

- Ngay sau khi có hình em sẽ ra ga đi chuyến tàu sớm nhất về Hải Phòng

ngay. Em nóng ruột muốn gặp bố và mấy đứa em, càng sớm càng tốt.

Tôi chợt nhớ tới cái bàn thờ, ông bố thờ sống con dạo nọ.
- Chắc cả nhà mừng phải biết! Có thể phát khóc lên được.
- Điều đó là cái chắc! Em sẽ phụ bố nuôi mấy đứa nhỏ. Ngoài giờ học ra

em sẽ giúp bố chữa xe đạp và gia công đồ mỹ nghệ. Một năm qua em càng
vững tay nghề.

Số 2 nói đầy vẻ hồ hởi. Ừ, rõ ràng chú ta không ôm mộng trở thành siêu

nhân chút nào.

- Thế cậu không có ý định thăm cô bạn gái của cậu à?
Số 2 ngạc nhiên.
- Em làm gì có bạn ở Hà Nội. Lên đây được mấy bữa là em gặp anh...
Số 2 vô tâm thật. Lúc tôi nhắc lại cô gái mà bạn đã cứu và trả lại cho cô

ta chiếc xe đạp, bấy giờ số 2 mới nhớ ra.

- Ồ, chuyện gặp gỡ tình cờ. Chắc người ta cũng quên mất mình rồi.

Trong bàn tay em còn vết sẹo, thỉnh thoảng nhìn thấy vết sẹo sẽ nhớ lại
chuyện cũ. Kể ra cô bạn cũng đẹp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.