HIỆP SĨ VÔ HÌNH - Trang 236

- Cứ như số 3 nói thì chắc chắn cô ta đẹp đứt đuôi con nòng nọc rồi. Cậu

khí khái lắm. Mình như cậu sẽ tới thăm cô bạn ngay.

Số 2 suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Dạo đó mình vô hình. Bây giờ gặp lại, phải đưa vết sẹo ở tay ra làm

chứng thề thốt rằng mình đã thế này thế nọ. Mà cũng chẳng để làm gì. Em
phải về nhà sớm để bố mẹ em cất cái bàn thờ. Lâu nay cứ mỗi lần nghĩ tới
cái bàn thờ thờ sống mình là em càng thương và thấy có lỗi nặng với ông
cụ.

Số 2 lúc nào cũng nghĩ về bố và các em:
- Thế còn anh, số 2 chợt hỏi tôi. Ngay sau lúc có hình anh sẽ làm gì?
- Tớ sẽ chạy như bay về với mẹ. Chắc chắn mẹ tớ sẽ khóc. Còn bố tớ thì

sẽ chưa tra hỏi gì đâu. Sau đó, phóng ngay tới nhà cô bạn thân. Một cô gái
tuyệt vời, chẳng những là hoa khôi của lớp mà là của cả trường tớ.

- Minh Hoa chứ gì?
Tôi ngạc nhiên kêu lên:
- Cậu có quen à? Sao không bao giờ nghe cậu nói tới.
- Em vừa bảo em không quen ai trên Hà Nội mà. Em nghe anh gọi bạn

ấy trong lúc mơ.

- À, ra thế! Nhất định tôi sẽ kể cho Hoa nghe chi tiết thú vị này. Hoa sẽ

hiểu rằng cả trong khi ngủ tôi cũng luôn nghĩ tới bạn ấy. Nếu cần, số 2 sẽ
làm chứng cho tôi.

- Anh có nghĩ tới sẽ trả lời mọi người thế nào về chuyện tụi mình vô hình

không? Số 2 lại hỏi.

Đúng là tôi chưa kịp nghĩ tới.
-...Chưa, nhưng thiếu gì cách, lúc đó sẽ tùy cơ ứng biến. Cái chính là làm

sao cho mọi người hiểu là tụi mình muốn làm những việc lớn lao phi
thường nhưng chưa gặp dịp. Cũng như cách mạng phải có thời cơ mới
thành công được.

Tôi tưởng nói như vậy thì số 2 sẽ thông ngay. Nhưng số 2 có vẻ ngần

ngừ một chút rồi nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.