HIỆP SĨ VÔ HÌNH - Trang 249

- Mình vẫn còn nghi lắm, chưa tin hẳn là Sơn đâu. Đằng ấy không biết

ngày xưa có chuyện hồn Trương Ba da anh hàng thịt đó sao? An thật đúng
là vua hoài nghi!

18 - 10: Nghe loáng thoáng có cậu học sinh biến dị là do uống mấy viên

thuốc tàng hình, một vài ông nhà báo tò mò chạy đến hỏi, nhưng bạn ấy lẩn
tránh, nhất định không tiếp. Còn mình không định hỏi thì lại may quá khám
phá một điều mà tưởng suốt đời không thể nào biết được. Lúc mình khoe
chuyện bị cướp giật xe đạp, có người tới cứu và sau đó tìm lại được chiếc
xe cho mình, có điều người ấy không mang xe lại trả mà nhờ một chú bé...
Mình nhớ bạn ấy há hốc mồm ra, nói không nên lời. Một nỗi ngạc nhiên
như thể khi nghe một tin động trời. Mãi một lúc sau bạn ấy mới thốt lên
được:

- Có nghe số 2 về kể lại mọi chuyện, nhưng lúc đó và cả sau này mình

không thể nào ngờ cô gái được số 2 cứu đó lại chính là Hoa.

Nghe Sơn nói chừng ấy câu, tôi cũng bàng hoàng không kém. Rõ ràng số

2 nào đó Sơn vừa nói với con người kiêu kỳ kia có liên quan với nhau.

Tấm màn bí mật đã được vén lên một chút, nhưng tôi không tiện hỏi

Sơn. Vì sau đó Sơn chợt lặng thinh, không muốn nói nữa. Và tôi cũng
không muốn Sơn hay một ai khác biết tâm sự của tôi. Nhưng cũng như
trước kia, tôi tin thế nào cũng có ngày tôi tìm ra được nhân vật số 2 nào đó
của Sơn.

Tôi giàu hơn nhà khoa học nọ biết bao, ông ta chỉ có một khúc xương

con thú. Còn tôi có trong tay khá nhiều dữ kiện. Nhất là khi người ta đã vô
tình để lại dấu vết - dù chỉ là một vết sẹo ở lòng bàn tay phải, có giọng nói
với cử chỉ hào hiệp đáng... ghét đó thì nhất định chẳng phải là không thể
tìm ra, miễn người ta không vô hình...

Nha Trang những ngày cuối xuân 2010

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.