HIỆP SĨ VÔ HÌNH - Trang 40

6

Chiến Công Thầm Lặng

S

au cuộc thả tù binh có một không hai đó, tôi có thể long trọng tuyên bố

trước toàn thể loài người (các bạn đừng cười tôi ăn nói có hơi khoa trương
một chút, vì thực ra ý nghĩa của việc tôi làm vừa rồi còn quan trọng hơn
nhiều) rằng tôi là một kẻ tự do nhất trên đời thoát khỏi mọi ràng buộc của
xã hội. Tôi đứng trên sách vở, đứng trên trí thức của nhân loại. Tôi cóc cần
gì cả, một khi đã trở thành vô hình... Trong niềm vui lâng lâng, tôi ngủ
thiếp đi. Giấc ngủ của người tự do, không bị ai quấy rầy mình cả. Lúc tôi
mở mắt choàng dậy thì ngoài đường người xe đông nghịt. A, thật là vừa
đúng dịp. Hôm nay có bóng đá! Tôi nhớ ra rồi. Chiều nay đội tuyển Hà Nội
gặp đội tuyển Hải Phòng. Tôi mê bóng đá tới mức ban ngày đi xem tối về
nằm mê đá bóng, sút những cú trời giáng bật gẫy cả khung thành đối
phương, còn miệng thì hét inh lên làm hàng xóm cũng phải tỉnh dậy. Giá
như mọi khi thì tôi và tụi An, Bình đã trèo lên mái nhà của người quen ở
cạnh sân bóng xem nhờ. Lần này thì tôi muốn vô bất cứ cửa nào mà chả
được. Cả cửa riêng cho các vị lãnh đạo. Chỉ mươi phút sau tôi đã ngồi
chễm chệ trên nóc khán đài A. Tôi nhìn sang nóc nhà quen. Tôi đoán không
sai. Hai đứa bạn nối khố của tôi đã ngồi trên đó từ lúc nào, tôi mừng quá
suýt gọi to lên. Nhưng chúng nó làm sao thấy mình được. Mỗi người bây
giờ là một thế giới khác, mọi cái đều không thể nào giống nhau. Cho tới
chỗ ngồi xem bóng đá này.

Trận đấu bắt đầu sau các thủ tục thường lệ. Phía Hà Nội ngay hiệp đầu

được lợi thế gió. Mười phút đầu Hà Nội tấn công ồ ạt. Hay quá. Cầu thủ số
5 tuyệt hết chỗ nói, lấy bóng cứ gọn như không “đưa cho số 7, số 7, số 7
sút! Sút” Tôi gào lên. Trời! “Rùa ơi là rùa. Hỏng mẹ nó rồi”. Đúng là số 7

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.