HIỆP SĨ VÔ HÌNH - Trang 68

Đâu cần tới sức voi
Tôi với bác chẳng khác
Việc lớn đang chờ tôi.
Súc gỗ to chờ bác...
Đúng ra, tới đây bài thơ kết thúc là đẹp, nhưng đang lúc hào hứng, tôi

vui miệng ngân nga đọc tiếp:

Còn như việc nhỏ nhoi
Nhặt chiếc kim dưới đất
Đâu cần tới sức voi
Tôi với bác chẳng khác
Việc lớn đang chờ tôi.
Số 2 nghe xong cười nghiêng ngả như có ai đang cù. Tôi nổi nóng:
- Tại sao cậu lại cười? Nếu nó không hay vì trước hết mình chẳng phải là

nhà thơ. Mà đã là tuyên ngôn thì cần gì phải văn vẻ.

Số 2 cố nín cười:
- Không phải em cười vì bài thơ hay với không hay. Cái làm em buồn

cười anh có biết không, là nó na ná giống câu chuyện vòng vèo của họ hàng
kỳ nhông.

Tôi cáu thực sự:
- Kỳ nhông, kỳ đà của đằng ấy thì có liên quan gì tới bản tuyên ngôn

người vô hình của tớ.

- Anh cứ bình tĩnh, em đọc anh xem có giống không nhá. Số 2 lấy vẻ

trang nghiêm đọc: “Kỳ nhông là ông kỳ đà, kỳ đà là cha tắc ké, tắc ké là mẹ
kỳ nhông, kỳ nhông là ông kỳ đà, kỳ đà là cha tắc ké... tắc ké là mẹ kỳ
nhông, kỳ nhông là ông kỳ đà. Cứ thế em có thể đọc tới sáng không hết.”

Tôi muốn cười bò ra với cái vòng vèo của họ hàng kỳ nhông, kỳ đà

nhưng vẫn chưa thông:

- Cậu thấy giống cái gì mà giống. Một đằng là con voi một đằng là con

kỳ đà của cậu.

Số 2 nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.