“Ăn được rồi.” Hồ Thập Bát đưa hai xiên cá đến trước mặt hai tỷ tỷ của
mình.
“Thơm quá a ~~~ ăn ngon ghê!! >
“Ngươi quả nhiên có thể thành thân ~~ chỉ là cá thôi mà cũng có thể
nướng ra mỹ vị như vậy ~~~” Hồ Thập Nhị tán thưởng, Hộ Thập Tứ bên
cạnh đang ăn nghe được hai chữ thành thân, không khỏi tâm trào bi thương,
bắt đầu màn vừa ăn vừa khóc hư hư.
“A, phiền chết, phiền chết đi, ngươi khóc hay là ăn chọn một cái thôi!”
Hồ Thập Nhị bịt lỗ tai lại.
Hồ Thập Bát cười cười nhìn hai tỷ tỷ ngồi trước mặt mình ăn cá, có chút
ngẩn ngơ như nhớ lại những ngày còn ở Thanh Vân Sơn, trước tiểu mộc ốc,
ngồi cạnh đống lửa, mình ngồi xoay lật nướng cá, còn Ngao Kiệt thì ngồi
bên cạnh, hô to ‘ăn ngon lắm, Thập Bát ngươi lợi hại quá đi’ rồi cười thật
vui vẻ, giống như một hài tử mà bám dính lấy mình. . .bên khóe miệng lúc
nào cũng dính một chút đen đen lúc ăn cá còn dính sót lại. . .
. . .nhẹ nhàng đưa tay lên giúp hắn lau những vết dính đen đó đi, Ngao
Kiệt ngẩng đầu nhìn, hắn khẽ cười “Ngươi bị dính ở đây. . .”
Hồ Thập Nhị nhìn gương mặt cười cười của Hồ Thập Bát, cái mặt biến
thành =()=
Vừa nãy Thập Bát dùng tay lau mạt than bẩn dính ở khóe miệng của
mình, còn hơi hơi mỉm cười một chút. . . Cái cái cái cười này. . .trời ơi cái
nụ cười này. . .thật ôn nhu a!
Biết rồi, tuy dùng phiêu lượng để hình dung đệ đệ của mình thực rất
quái dị. . . hơn nữa bộ dạng Thập Bát lại như vậy. . .nhưng mà, nhưng mà
lúc nãy trong nháy mắt đó, Hồ Thập Nhị thật sự cảm thấy tiếu dung kia của
Hồ Thập Bát quả thật là hết sức phiêu lượng!!