Bàn tán đang xôn xao, bỗng có hai tên bộ khoái lù lù tiến đến, có vẻ như
là có người đã đi thông báo cho huyện lệnh. Đám người xúm quanh thấy bộ
khoái tới, liền mau chóng tản ra.
Đường chưởng quỹ vẫn đứng ngoài vòng tròn người chứ chen vào
không lọt, vừa nghe thấy kia hình như là một cái tử thi giữa lộ, cảm thấy
thực xui xẻo a, mới sớm ra đã gặp thứ như vậy, y gãi gãi đầu vừa định rời
đi, kết quả ngay lúc đám người kia tản ra để lộ chỗ trống, Đường chưởng
quỹ liếc mắt nhìn phía người nằm bên trong, ngay lập tức sửng sốt, sợ ngây
người ra “Hồ. . .Hồ gia gia a! ! !”
Không sai, vị nằm ở giữa lộ này, đích thị là Hồ Thập Bát.
Hồ Thập Bát từ lúc biết được tà đạo phong ấn bị phá vỡ cho đến hiện tại,
đã hơn một tháng ăn không ngon ngủ không an giấc.
Không phải là hắn không muốn ngủ hay không muốn ăn, mà căn bản là
ăn không vô, ngủ không được, nhưng không muốn bộ dạng mình bị Hồng
Ngọc bắt gặp lại khiến nàng lo lắng, nên ban ngày hắn đến chỗ những
trưởng lão trong tộc phụ giúp những việc cần xử lý, buổi tối trở về nằm trên
giường, lúc nào cũng mở to mắt trừng trừng chờ đến hừng đông.
Hồ Thập Bát biết bản thân cứ tiếp tục như vậy mãi cũng không được,
hắn đã từng buộc chính mình ngủ đi, nhưng mỗi lần nhắm mắt lại, hình ảnh
Ngao Kiệt lại hiện ra lấp đầy tâm trí, làm hắn hoảng hốt đến lợi hại. Hắn cố
gắng xua đuổi những suy nghĩ không may ra khỏi tâm trí.
Hồ Thập Bát hồi tưởng lại về ngày đó, lúc Ngao Kiệt gần khuất dạng,
khi ấy y đang bay giữa không trung, vẫn ngoái đầu lại vẫy tay với mình, ký
ức hạnh phúc như thế, nhưng. . .hiện tại nhớ đến, lại cảm thấy lòng quặn
thắt một trận đau đớn.
Người nào cũng bảo hắn yên tâm, bảo rằng Ngao Kiệt lợi hại như vậy,
tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Ban đầu chính hắn cũng tự nói với