“Nơi này rất đẹp phải không?” nga yêu đứng cạnh Hồ Thập Bát, ngẩng
đầu, hai mắt nhắm lại, nét mặt hiện lên một tia say mê “Chủ nhân bảo, nơi
này cảnh tượng xinh đẹp giống như thiên hà đêm thu. . .Những quang điểm
mà ngài nhìn thấy, đều là những linh hồn trải qua trăm nghìn năm mê thất
lạc lối trong những ảo ảnh dối trá của thế giới này, đến cuối cùng vẫn không
tìm thấy được đường trở về. . .”
Linh hồn lạc lối, lại phát ra quang thải lấp lánh mỹ lệ như vậy, phải
chăng là do tự thân cam tâm tình nguyện sinh tồn trong ảo ảnh kia, thế nên
mới có thể phát ra quang thải mỹ lệ như vậy, mới có thể phiêu bồng phi vũ
hạnh phúc đến như vậy.
Một lần gặp mặt ở ngoại thành Cô Tô kia, Hồ Thập Bát mặc dù không
ghét thanh y nga yêu này, nhưng cũng không có hảo cảm gì.
Vốn tưởng, chỉ là một vị khách quá đường, vội vã tình cờ gặp nhau, về
sau cũng sẽ không có khả năng tái kiến, nhưng thật không ngờ, nàng lại lấy
tư thái như thế này, thân phận như thế này, một lần nữa xuất hiện trước mặt.
. .
Hồ Thập Bát nhìn nga yêu, dung nhan lúc này tựa như một lão ẩu sáu
mươi mấy tuổi, cũng hiểu được hai tháng ngắn ngủi này, nhân sinh của
nàng tất nhiên đã gặp biến đổi lớn.
Tuy trên người nàng có khí tức làm người khác phải sợ run, lại xuất hiện
một cách quỷ dị như thế, mang mình đi gặp người kia. . .bản thân cũng là
biết rõ cừu địch hay bằng hữu, nhưng trong tiềm thức, Hồ Thập Bát luôn
cảm thấy nàng không hề có ác ý, hiện tại nhìn thần sắc trên dung nhan già
nua của nàng, không hiểu vì sao trong lòng lại nảy sinh một chút thương
tiếc.
Lời cảm thán của nàng, về những linh hồn lạc lối kia, phải chăng là đang
nói cho chính bản thân mình nghe?