Kiệt… Thập Bát khẽ vuốt hỏa hồng trường phát vương vãi trước mặt mình,
nói “Tất nhiên là giống ngươi…”
“Giống ta?” Ngao Kiệt cau mày, tưởng tượng ra cảnh hai tiểu long giống
hệt như mình quấn quanh Thập Bát, bĩu môi nói “Giống ta… Nếu thựa là
giống ta, nhất định cũng sẽ rất thích ngươi. Đến lúc đó sẽ giành ngươi với
ta…”
Trong đầu Ngao Kiệt lại hiện lên hình ảnh hai tiểu hỏa long giống mình
như đúc bám lấy Thập Bát, vẫy cỡ nào cũng không chịu buông, trên trán bất
giác nổi gân xanh “Giống ta có cái gì hảo! Không có chút nào đáng yêu!”
Nghe Ngao Kiệt nói như vậy, Thập Bát không nhịn được mà phì cười,
nghiêng người chồm lên hôn khóe miệng Ngao Kiệt “Ta cảm thấy ngươi rất
đáng yêu a ~ vừa uy phong, lại vừa đáng yêu…”
Được Thập Bát khen là đáng yêu, Ngao Kiệt chớp chớp mắt, gò má ửng
hồng, vùi đầu vào lưng Thập Bát, miệng hàm hồ nói “…ta muốn tiểu hồ ly
a!”
Nhìn bộ dạng thẹn thùng của Ngao Kiệt, Thập Bát vô thức cười thành
tiếng. Ngay sau đó lại kêu đau một tiếng, nguyên lai là Ngao Kiệt vùi mặt
vào lưng Thập Bát, thấy ai đó cười mình như vậy liền không hài lòng, há
miệng cắn Thập Bát một cái.
======================
Nửa đêm, Hồ Thập Nhị tỉnh giấc, cảm thấy bụng có hơi đói. Bụng đói
cứ kêu ục ục làm nàng ngủ không được, ngủ không được lại cảm thấy lạnh
run, trùm người trong chăn trở mình qua lại mấy lượt, giằng co nội tâm một
hồi, cuối cùng bò xuống giường mặc y phục tử tế, sau đó mò mẫm xuống
trù phòng xem còn gì có thể ăn được không.