Phịch một tiếng nổ, đột nhiên kết giới trên trời của bốn người lão long
quân biến mất, bên trong hai tiểu hỏa long pháp lực đã muốn hao hết, chợt
mất đi thăng bằng, từ trên bầu trời té xuống thật mạnh, rơi ngay xuống
phòng ốc đã bị thiêu đến không còn vết tích, lại chấn khởi một trận tro bụi
mịt mù.
Lữ Động Tân đối Thập Bát mỉm cười nói:
“Ngươi xem ngươi xem, ta nói đúng chưa ~ chống đỡ không được tự
nhiên liền rơi xuống!”
Bên người làm sao còn có bóng dáng Thập Bát, y đã sớm hướng chỗ phế
tích đi đến!
Một mảnh mịt mù, đem Thập Bát bị nghẹn chảy ròng nước mắt, một bên
khụ khụ mấy tiếng một bên đi lên phía trước sờ soạng, bên người ấm áp, tay
bị gắt gao nắm lấy, là Ngao Kiệt đáp xuống bên người Thập Bát, Thập Bát
bỏ tay Ngao Kiệt ra, cả giận nói:
“Mau tìm bảo bảo! Khụ khụ, ngươi như thế nào lại để bọn nó rơi thẳng
tắp xuống!”
Ở trong đám bụi mịt mù đó, hai bóng dáng nho nhỏ ẩn ẩn hiện hiện ra
hình dạng, một trận gió thổi qua, tro bụi tản ra chút, trong tàn gạch ngói
vụn, hai đầu màu hồng, không công nộn nộn tiểu oa nhi đối với Thập Bát
mở ra tiểu cánh tay
thịt hồ hồ, điềm điềm hô thanh:
“Phụ thân ~~~~”
================================================