HỒ LY TRÙNG SINH - Trang 187

“Còn quan trọng hơn cả việc thống lĩnh toàn bộ ma giới?” Thiên La liếc
nhìn.
Lam Dực chần chờ, cuối cùng vẫn gật đầu.
“Lam Dực!” Đột nhiên Lam Thiên đứng bật dậy, hai tay chống lên bàn, khí
thế hoàn toàn thay đổi, sắc bén mạnh mẽ đến áp đảo.
“Phụ vương?” Lam Dực kinh ngạc nhìn Lam Thiên, quả thực không thể
nhận ra hắn.
Sau trận chiến một ngàn năm về trước Lam Thiên chưa bao giờ dùng khẩu
khí như vậy nói chuyện với hắn, hắn còn tưởng trận quyết chiến với Tử Phủ
Đế Quân đã rút sạch nhuệ khí của phụ vương.
Lam Thiên chống tay lên mặt bàn, từ từ nói: “Ta có mười sáu người con
trai, con chính là đứa con thứ tư của ta. Xếp từ trên xuống dưới con ở phía
sau, xếp từ dưới lên trên con vẫn ở phía sau, nhưng ta luôn cho rằng con
chính là đứa có tương lai sáng lạn nhất trong chúng, cho nên vẫn muốn
chọn con.”
“Con biết, phụ vương.” Lam Dực kiên định nói.
“Không, con không biết!” Lam Thiên lạnh lùng bức ép Lam Dực: “Ta đây
đang nói cho con biết, Lam Dực, con chính là kẻ gánh vác trọng trách lớn
lao, cho nên mặc kệ bây giờ là Tô Tô hay là Phong Tiểu Ngũ của kiếp
trước, đối với chúng ta mà nói thì chỉ là thuốc, hoặc là…”
“Mồi nhử!” Điên cuồng trong mắt Lam Thiên dần dần cuộn trào: “Bây giờ
Tử Úc đã đến ma giới, đây là cơ hội ngàn năm có một. Không phải con nói
con vật kia là bạn của hắn hay sao, chúng ta không ngại phiền thiết kế sẵn
sàn diễn cho hắn!”
“Phụ vương!” Lam Dực rùng mình.
“Con yên tâm, ta không để Tử Úc vớ bở, hai tay dâng con vật kia lên cho
hắn. Chẳng qua ta chỉ muốn lợi dụng con vật kia để Tử Úc cắn câu mà
thôi.” Lam Thiên bật cười, cực kỳ tàn nhẫn oán độc: “Nhưng phải xem con
vật kia có khả năng khiến Tử Úc cắn câu không mà thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.