HỒ MỘNG - Trang 136

hàng hàng lớp lớp quần áo. Anh thúc vào cô sát hơn, cho phép cô cảm nhận
anh đã ham muốn cô nhiều như thế nào, cho phép phần cứng rắn nhất của
anh trượt thân mật vào phần mềm mại nhất của cô. Cô rùng mình, một
tiếng gầm gừ ngân lên trong cổ họng của cô… Và rồi cô ngại ngần buông
một tiếng rên thỏa mãn không thể lầm lẫn.

Cả hai đã quên vết phỏng trên cánh tay cô. Cô vô tình chạm chúng

trên vai anh. Nó hẳn phải hết sức đau. Sự nhận biết đó đã làm cho trí óc anh
sáng sủa trở lại. Anh tách ra khỏi cô và thận trọng túm lấy tay cô để xem
xét. Vết phỏng có kích thước bằng đồng 25 cent trên cánh tay cô có màu
tía, làn da bóng lên và phồng dộp.

Zoe ngước nhìn anh, gò má cô ửng đỏ như đang sốt, bờ môi thâm

tím bởi những nụ hôn. Bàn tay cô tìm đến bề mặt căng thẳng trên gò má
anh, và anh cảm nhận sự rung động của lòng bàn tay cô. Cô đang run rẩy.
Hoặc có lẽ là anh.

Cô bắt đầu nói gì đó, nhưng một tiếng kêu ngao ngao bí hiểm cắt

ngang.

“Đó là cái quái quỷ gì thế?” Alex hỏi với giọng khàn khàn, tức điên

lên vì bị kéo ra khỏi giấc mơ tình ái, trái tim anh đang đổ dồn những cú đập
hoang dại.

Cả hai nhìn xuống cội nguồn của tiếng ồn dưới chân họ. Đôi mắt

xanh căm phẫn nhìn chằm chằm lên từ một khối lông trắng khổng lồ. Cái
cần cổ dày được cột bằng một chuỗi pha lê lấp lánh.

“Đó là Byron.” Zoe nói. “Con mèo của em.”

Đó là một con mèo to lớn dáng vẻ khác thường, với gương mặt bẹt

và số lông đủ để phủ cho ít nhất ba con mèo khác.

“Nó muốn gì thế?” Alex hỏi, bực bội.

Zoe khom xuống để vỗ về con mèo. “Sự chú ý.” Cô buồn phiền nói.

“Nó đang ghen đấy mà.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.