HỔ PHÙ LỆNH - Trang 149

Tô Duy đi theo phía sau Thẩm Ngọc Thư, thở dài: "Lần đầu tiên tôi thấy làm
thám tử lại thần kỳ như vậy, quả nhiên một người làm quan cả họ được
nhờ."

"Tiếng Trung của cậu phải rèn luyện nhiều vào, lần nào dùng từ cũng không
diễn đạt tới ý."

Vào trong sân, Thẩm Ngọc Thư không vào trong nhà ngay, mà theo con
đường lát đá xanh vòng ra phía sân sau.

Hắn thỉnh thoảng lại cúi người khom lưng tìm trong mấy bụi cỏ trong sân,
nhìn rất có vẻ là thám tử đang truy tìm manh mối, cuối cùng lại kiểm tra cửa
hậu, mở cửa đi ra ngoài.

Thời tiết không tệ, chỗ tuyết đọng hôm qua đã tan hơn nửa, Tô Duy đi theo
đằng sau, không phát hiện ra điểm nào kỳ quái.

Vân Phi Dương nhỏ giọng hỏi: "Anh ấy đang tìm cái gì thế?"

" Who knows."

Tô Duy nhún vai, đang định đuổi theo, đột nhiên có cảm giác bị theo dõi,
cậu lập tức quay đầu nhìn lại.

Bức rèm của một căn phòng trên tầng hai đang lay động, dường như có
người đứng đó, nhưng bởi có rèm ngăn nên không thể nhìn ra đó là ai.

"À há, nói không chừng đúng là gặp ma rồi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.