HỔ PHÙ LỆNH - Trang 97

Nghe tiếng cửa đóng bên ngoài, Tô Duy mới thở phào, nhìn Thẩm Ngọc
Thư cười nói: "Chiêu này của cậu cao minh thật, nếu không cũng chẳng biết
cậu ta sẽ ở lại đến tận khi nào."

Thẩm Ngọc Thư không nói gì, cầm mẫu vật đi về phòng thí nghiệm, Tô Duy
hỏi sau lưng hắn: "Kẻ cạy khóa có phải là Đoan Mộc không?"

"Tại sao lại nghĩ như vậy?"

"Nếu là trộm thường, không cạy được khóa thì hắn sẽ đập luôn cửa sổ, chỉ
cần trộm được tiền là xong. Nhưng tên trộm đêm nay rõ ràng là không muốn
chúng ta phát hiện, cho nên khi biết không vào được mới từ bỏ."

"Cậu nói có lý, có điều nếu là Hành, cậu ta muốn trộm thì đã chẳng chờ tới
bây giờ. Đó là một người có dã tâm, một chút kho báu đó cậu ta có lẽ không
coi ra gì."

"Cậu nói vậy là bởi không biết giá trị của kho báu đó."

Tô Duy lẩm bẩm xong, Thẩm Ngọc Thư quay đầu lại: "Cậu nói cái gì?"

"Tôi nói, cậu không định điều tra vụ Jacques thật chứ?"

"Cái đó thì không, chỉ là có chút chuyện tôi không hiểu, nếu không giải
quyết được thì tôi sẽ ngủ không yên."

"Vậy cậu cứ từ từ giải quyết đi, tôi muốn đi ngủ để giữ gìn nhan sắc, không
có việc gì thì đừng gọi, có việc càng đừng gọi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.