HỒ QUÝ LY - Trang 477

hiền hoà của ta là tội lỗi ư? Vả lại cái tàn nhẫn cuồng nộ phải đâu kém phần
quyến rũ? Sao mà ta thấy thương ta. Ta thương ta tức thương kiếp của vạn
loài. Thôi thì... ta hãy bắt chước bà sư già Tuệ. Thông bố thí tấm thân hư ảo
này cho lũ hổ lang... Thuận Tôn mỉm cười với ý nghĩ của mình. Ông mở
mắt ra, dứt dòng tư lự, bảo xa kỵ tướng quân:
- Ông Vĩnh. Đứng lên đi. Ta chấp nhận lời thỉnh cầu của các ông... Nhưng
nên nhớ một điều: sự cuồng ngộ, dù của ai, ở đâu, cũng chẳng dẫn tới bến
bờ... Ta biết các ông đều mong ta chết, muốn dùng cái chết của ta, nhưng
lại chẳng ai - muốn tự mình ra tay... Thôi thì ta cũng tránh tiếng cho các
ông. Ta sẽ tự chết. Đêm nay, ta sẽ hoá thân... Còn ông, ông hãy đi đi. Ta
không muốn trông thấy mặt các ông cho đến khi ta chết.
Buổi sáng, Trần Thuận Tôn xuống Hy lăng, thắp hương trước mộ Nghệ
Hoàng và khấn: “Trước vong linh tiên tổ, con là kẻ có tội. Dù sấm sét nổi
lên đùng đùng xé xác con làm muôn mảnh, cũng không đủ đền tội. Nhưng
xin hãy thứ tội cho con. Con không muốn cảnh núi sông xương máu, nồi da
nấu thịt. Con không đương nổi việc gánh vác chăn dắt muôn dân, vạch
đường cứu nước. Nhưng con nghĩ tội với dân còn nặng hơn tội với tổ tiên.
Con xin chịu muôn lời xỉ vả, chịu xuống địa ngục cho xứng tội này”. Ông
quỳ phục trước mộ cha rất lâu. Sau đó, ra ao Tích Lịch. Nước trong văn vắt
và lạnh buốt. Ông mặc cả quần áo trầm mình dưới nước, để cho đàn cá
chép đỏ vây quanh. Tay ông cầm vắt cơm bẻ dần, vứt cho lũ cá. Ông chìa
tay ra, có con cá nhỏ rúc đầu vào lòng bàn tay kiếm mồi. Ông nói với cá:
“Đây là vắt cơm cuối cùng ta bố thí cho các con”. Cả Nguyễn Cẩn, cả xạ kỵ
tướng quân Phạm Khả Vĩnh đều chỉ dám nấp nhìn ông từ xa, không dám lại
gần. Đêm hôm ấy, họ tụ tập chầu chực suốt đêm ở quán Ngọc Thanh.
Thượng hoàng nguyên quân Trần Thuận Tôn ngồi tĩnh toạ trên thạch sàng,
trong hang đá lạnh. Bằng phép bí truyền, ông vua đạo sĩ trút dần hơi thở
vào không gian, để cuối cùng tấm thân gầy cứng lại, lạnh toát như băng.
Tiểu đồng đứng hầu ngoài cửa hang. Chỉ có con vượn nhỏ ở bên mình ông
vua đạo sĩ. Nó rên rỉ, và cũng như lần trước ôm chặt lấy ông, vòng tay
quanh cổ, chân quặp quanh người, tim áp vào tim. Con vượn muốn như lần
trước cố dùng chút hơi nóng để sưởi ấm, làm sống lại trái tim cô đơn thoi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.