HỒ SINH TỬ - Trang 297

“Thật ngại quá!” Tiểu Chi lịch sự chào hỏi rồi nâng cổ tay lên xem chiếc
đồng hồ mặt gốm sứ: “Vẫn còn bảy phút nữa, nhất định không đựơc muộn
giờ nhé!”

Rồi cô bối rối cúi đầu, đôi má vốn trắng nhợt giờ bỗng đỏ ửng, lấp lánh vài
giọt mồ hôi, có lẽ là vì vừa mới chạy một mạch ra khỏi bến tàu. Cậu thiếu
niên tránh ánh mắt của cô, từ đầu đến cuối không nói một lời, ánh mắt quét
qua tất cả những nơi khác trên xe, trừ chỗ của cô.

Năm phút sau, chiếc xe rẽ qua một ngõ nhỏ, dừng trước cổng trường cấp 3
Nam Minh.

Tiểu Chi lấy ngay mười tệ ra tranh trả tiền trước cho tài xế, cậu lẽo đẽo
xuống theo sau, nói với cô câu đầu tiên của kiếp này:

“Này, em còn phải trả chị năm tệ!”

“Không cần đâu! Cảm ơn cậu đã cho tôi đi chung xe!”

Mới vào buổi sớm mùa hạ mà đường Nam Minh đã mịt mù khói bụi của
công trường đang thi công, nụ cười của cô làm tan chảy trái tim nhỏ bé của
biết bao cậu nam sinh.

May mà vẫn chưa muộn, học sinh tụ tập đông đúc trước cổng trường, tất cả
đều được bố mẹ đưa tới, chỉ có một mình Tư Vọng lẻ loi. Những chiếc xe
riêng liên tục tấp vào vệ đường, cả gia đình đưa con đi nhập học, các biển
số xe đủ loại chen chúc chật cổng trường. Trên sân vận động đặt một tấm
biển lớn hướng dẫn rõ ràng học sinh mới cần phải tới phòng nào đăng ký
nhập học cùng với quy trình nộp lệ phí. Tiểu Chi bước qua rặng trúc đào
trồng dọc theo sân vận động, nơi những bông hoa đỏ đang nở rực rỡ đến
choáng ngợp.

Cô đi thẳng tới tòa giảng đường, khi ngang qua tấm gương trong góc hành
lang, cô dừng lại chỉnh trang đầu tóc và trang phục. Hôm nay cô trang điểm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.