HỒ SINH TỬ - Trang 447

thầy chủ nhiệm đều cố ý tránh đi. Một tối nọ, Trương Minh Tùng gọi cậu từ
sau lưng: “Trò Tư Vọng, em có biết đánh bóng bàn không?”

Gương mặt 18 tuổi hoang mang: “Biết một chút ạ, có chuyện gì không thưa
thầy?”

“Chơi với tôi hai hiệp nhé.”

Phòng bóng bàn nằm trong ký túc xá nam sinh, mười tám năm trước đây là
phòng ngủ của thầy Thân Minh, sau khi anh chết mới được cải tạo lại. Ông
thầy móc chìa khóa ra mở cửa, bàn bóng phủ một lớp bụi dày, lâu lắm rồi
chẳng có ai tới đây chơi.

“Em chưa từng tới đây sao?”

Trương Minh Tùng chọn vợt, Tư Vọng bình tĩnh quét mắt ra xung quanh:
“Không, em từng đến rồi ạ.”

“Khi nào?”

“Kiếp trước ạ.”

“Ha, em thật biết nói đùa!”

Ông thầy nói đoạn rồi phát bóng ra, Tư Vọng thuần thục trả bóng lại, kết
quả là khiến cho Trương Minh Tùng đánh bóng bay ra ngoài.

“Đánh khá đấy!”

Hai người đánh bóng mấy chục phút đồng hồ, cuối cùng vẫn là Trương
Minh Tùng không vững tay nữa, dù sao cũng đã 50 tuổi đầu rồi, thầy mướt
mải mồ hôi ngồi xuống cạnh bàn bóng, hớp một ngụm to nước ngọt.

Nam sinh lớp 12 cũng mồ hôi đầy đầu, cậu cởi áo để lộ những cơ thịt săn
chắc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.