Hàn Ấn theo Khang Tiểu Bắc bước nhanh lên dốc đất, thấy cái gọi là khe
suối, kỳ thực chính là dốc đất và gò núi nhỏ địa thế khá cao bên cạnh hình
thành một khe rãnh, bên trong cỏ khô mọc thành bụi, có thể cao đến nửa
thước.
"Xem ra trận tuyết lớn kia cũng không hoàn toàn giúp đỡ hung thủ, bằng
không đầu người chết cũng sẽ không dễ dàng bị phát hiện như vậy." Hàn
Ấn nói.
"Hung thủ nhất định là tên biến thái, hắn căn bản không quan tâm đầu bị
phát hiện, nếu như đi thêm về phía trước chút nữa, nơi đó rừng cây càng sâu
càng dày đặc, nếu vứt đầu ở đó, e rằng một năm rưỡi nữa cũng không có ai
phát hiện." Khang Tiểu Bắc căm hận nói.
Hàn Ấn ngắm nhìn núi rừng tối tăm rét lạnh phương xa, ngơ ngác một
lúc, không mở miệng. Chốc lát, thình lình nói: "Tiểu Bắc, sao tôi nghe thấy
trong rừng cây phía trước có tiếng động, chúng ta qua đó nhìn một chút?"
Khang Tiểu Bắc vô thức sờ súng bên hông, trên mặt nhiều ít có chút sợ
sệt nói: "Không, không phải chứ, sao em không nghe thấy, có phải anh nghe
lầm không?"
Hàn Ấn giả vờ vểnh tai lắng nghe, cười nói: "Ừm, quả thực không có,
chắc là tôi nghe lầm, xuống rãnh xem một chút thôi."
"Được, ối, chờ một chút, chờ một chút!"
Hàn Ấn vừa muốn nhấc chân, lại bị Khang Tiểu Bắc đột ngột gọi lại.
"Anh Ấn, anh xem ở đây có một chuỗi dấu chân dài." Khang Tiểu Bắc
đưa đèn pin sát vào đất, quả nhiên có một chuỗi vết chân, chiếu tiếp xuống,
vết chân kéo thẳng đến đáy rãnh.