HỒ SƠ TÂM LÝ PHẠM TỘI - Trang 59

Diệp Hi nghe nói Hàn Ấn làm báo cáo đến cơm trưa và cơm chiều cũng

không hề ra ăn, liền đến quán ăn gói chút thức ăn mang đến phòng. Ngửi
được mùi cơm, Hàn Ấn mới phát giác dạ dày trống rỗng, anh bảo Diệp Hi
tự xem trước báo cáo, đợi anh ăn cơm xong sẽ giải thích cặn kẽ cho cô. Kết
quả ăn cơm xong rồi, Diệp Hi đã ôm máy tính xách tay tựa vào đầu giường
ngủ thiếp đi.

Từng rèn luyện tại cơ sở Hàn Ấn rất rõ ràng sự gian khổ khi làm hình

cảnh, là một nữ hình cảnh càng phải nỗ lực nhiều hơn. Nếu không phải tâm
lực quá mệt mỏi, Diệp Hi sao lại ngủ quên trong phòng của một người đàn
ông độc thân? Ngực Hàn Ấn giống như bị đâm nhói một cái, anh đã lâu
chưa đau lòng vì một cô gái như vậy.

Anh không nỡ đánh thức Diệp Hi, khẽ rút máy tính trong tay cô ra, Diệp

Hi xem chừng cũng không cầm cự nổi nữa, không hề giãy giụa ngoan
ngoãn theo anh dìu nằm dài trên giường. Hàn Ấn giúp cô cởi giày ra, kéo
mền đắp cho cô, tắt đèn phòng, chỉ chừa một ngọn đèn ngủ trên bàn trà.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, cô gái thản nhiên ngủ, người đàn ông canh giữ
bên giường trầm tư, đêm cô quạnh cũng chảy ra một tia ấm áp.

Không biết qua bao lâu, hình ảnh ấm áp bị một hồi chuông điện thoại di

động chói tai cắt ngang, Diệp Hi nhắm mắt từ trong túi áo lấy điện thoại di
động ra đặt bên tai, tùy tiện ừ hử vài câu rồi ném điện thoại sang một bên.

"Ôi, chẳng biết sao bất cẩn mà ngủ quên mất." Diệp Hi vuốt mắt, ngượng

ngùng cười cười với Hàn Ấn bên cạnh giường.

"Cô quá mệt mỏi, cần nghỉ ngơi."

"Tôi đã ngủ bao lâu?"

Hàn Ấn nhìn đồng hồ quả quýt trên tường, "Khoảng hai giờ rồi."

"Anh vẫn luôn trông chừng tôi như vậy, muốn làm gì?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.