"Những người này cũng thật là, đi thêm một bước nữa cũng lười đi, cứ
phải ném ra ngoài!"
Thẩm Tú Lan lắc đầu lẩm bẩm một câu, tiện tay xốc túi du lịch lên, đang
muốn ném vào thùng rác bỗng nhiên đổi ý, muốn xem trong túi chứa cái gì,
chị nhanh tay, đặt túi trên đất, kéo khóa quan sát bên trong.
Trời vừa tờ mờ sáng, ánh sáng mờ tối, Thẩm Tú Lan thấp thoáng thấy
trong túi dường như là một ít thịt heo bọc miếng băng mỏng bên ngoài màu
máu lẫn lộn. Chị đưa sát mũi ngửi, không có mùi gì khác, nghĩ thầm, có thể
là ai đó lúc giao hàng sớm cho chỗ bán thịt heo không cẩn thận đánh rơi,
hoặc hộ gia đình nào đó ngại thịt béo không muốn ăn nên ném.
"Ôi, thực lãng phí đồ vật. Cũng tại vì bây giờ cuộc sống tốt rồi, nếu là
mấy năm trước, nhà nhà nấu ăn dùng mỡ cũng đều là mỡ heo này làm
thành."
Thẩm Tú Lan thốt lên một câu cảm thán, kéo khóa lại, lại nặng nề xốc túi
du lịch lên, đặt trên xe dọn vệ sinh, chị dự định mang túi thịt này về cho
"Tiểu Hoàng" ăn.
"Tiểu Hoàng" là con chó lang thang Thẩm Tú Lan nhặt được lúc quét dọn
đường. Khi ấy, chú chó nhỏ cả người đen nhẻm bẩn thỉu nằm bên đường,
trên hai chân trước đang chảy máu, thoạt nhìn như là bị thương. Chú chỏ
nhỏ rên rỉ dùng ánh mắt đau đớn nhìn chằm chằm Thẩm Tú Lan, trái tim
hiền lành của chị lập tức mềm nhũn. Chị ôm nó về nhà, cùng con gái tắm
rửa cho nó, băng bó kỹ vết thương.
Chú chó nhỏ được tắm, hiện ra màu lông ban đầu - màu vàng, vì vậy con
gái liền đặt cho nó một cái tên là Tiểu Hoàng. Tiểu Hoàng từ đó được xem
như một thành viên trong gia đình, con gái Thẩm Tú Lan vô cùng thích nó,
mỗi ngày ngoại trừ ngủ và đến trường, hầu như cùng chú chó nhỏ như hình
với bóng, như chăm sóc em trai mà chăm sóc chú chó đáng yêu này.