"Nguy rồi! Chỉ mong lão không bị kinh động!" Tim Hàn Ấn lộp bộp một
cái, lập tức la ầm lên "Mau! Dẫn đường. . . "
Trạm thu mua phế liệu.
Một xe cảnh sát chạy như bay tới, xe chưa dừng hẳn, Hàn Ấn và Diệp Hi
còn có cha cô bé đã xông xuống xe, chạy thẳng tới căn nhà trệt trong sân.
Đáp lại tiếng gõ cửa dồn dập, một cụ ông khoảng hơn 60 tuổi mở cửa
xuất hiện ở cổng. Ông cụ mặt mày hiền lành, quần áo mộc mạc chỉnh tề,
nhìn qua hiền lành như ông nội nhà bên.
Mắt thấy mọi người, lão tức giận hỏi: "Các anh chị tìm ai? Là có phế liệu
muốn bán hả?"
Vừa thấy khuôn mặt này, Diệp Hi vô thức thắng người lại, vẻ mặt do dự.
Cũng giống như cô, cha bé gái cũng có chút không dám tin một vị trưởng
giả như vậy sẽ là loại mặt người dạ thú. Nhưng trái lại, đối mặt với ba
người khí thế hung hãn chắn ở cửa như vậy, lão lại có thể lộ ra vẻ ung dung
bình tĩnh, thế chẳng phải là bất thường sao?
Hàn Ấn không do dự như hai người kia, bất chấp kính lão -- cụ già như
thế cũng không đáng tôn kính, anh hất tay đẩy người lão ra xông vào trong
nhà.
Kết cấu trong nhà không khác nhà của cô bé mất tích lắm, cũng chia gian
trong gian ngoài, nhưng so ra lớn hơn chút. Gian ngoài rất đơn giản, có bếp
lò xây bằng gạch, chạn bát, còn chất đống một ít tạp vật. Gian trong của cải
cũng không nhiều, bên cửa sổ có một cái giường đơn, đối diện là một cái
bàn thấp, phía trên bày một cái tivi rất nhỏ, đối diện cửa chính có một cái tủ
quần áo, vừa cao vừa rộng, thoạt nhìn như là một "Đồ vật cũ", có thể là lão
thu phế liệu tìm được.