45
Tấm màn rơi tung tóe trên đất, Thiên Diệu đứng trước sừng rồng, chỉ
cách một bước nhưng hắn lại không bước tới được. Trong đầu vẫn không
ngừng xoay vần câu nói của Tố Ảnh, “Đi tìm đi, tìm những bộ phận khác
của cơ thể ngươi đi. Sau đó...”
Vảy Hộ Tâm, cô ta vẫn muốn vảy Hộ Tâm của hắn, cô ta vẫn chưa bỏ
cuộc... Ánh mắt Thiên Diệu lạnh lẽo như băng giá, lòng bàn tay siết chặt
thành quyền.
Đúng vào lúc này, bên ngoài bỗng vang lên một tiếng động lớn, cơ thể
Nhạn Hồi như một quả cầu bị ném vào trong phòng, va thẳng vào lưng
Thiên Diệu khiến hắn loạng choạng. Sau đó Nhạn Hồi lăn sang một bên,
còn chưa kịp kêu đau tiếng nào đã lăn tròn dưới đất, chân đạp xuống đất
xông lại ra ngoài.
Tay nàng kết ấn nhảy lên lưng Thanh Loan vừa theo nàng xông vào
phòng, tóm lấy phần dưới của hai cánh nó, khiến nó có vùng vẫy nhảy nhót
thế nào cũng không hất được nàng xuống.
Sau khi ổn định thân hình, Nhạn Hồi phân tâm nhìn Thiên Diệu đang lề
mề bò dậy, nàng lập tức nổi nóng: “Ngươi lại nổi máu sến sẩm nhớ chuyện
xưa gì nữa vậy! Sừng rồng đó kìa, ngươi đi lấy cho ta mau! Cài lên đầu
ngay! Ngẩn ra đó chờ hoa nở à?”
Vừa nãy Thiên Diệu bị Nhạn Hồi va vào rất mạnh, hắn ho mấy tiếng, quả
là bị Nhạn Hồi mắng nên mới sực tỉnh.
Cho dù sừng rồng có phải do Tố Ảnh cố ý để lại cho hắn không, cho dù
sau này Tố Ảnh còn có bao nhiêu âm mưu toan tính, hắn cũng buộc phải lấy