HỘ TÂM - Trang 230

Ánh mắt Nhạn Hồi lần lượt lướt qua mặt chúng, nhìn thấy tất cả các yêu

quái đều sợ hãi run rẩy, nàng nén khí tức, thấp giọng hét lên: “Cút hết cho
ta!”

Cùng lúc này, pháp trận bùng nổ, hất bay tất cả các yêu quái ra xa.

Các yêu quái được thoát thân lập tức bỏ chạy tán loạn, trong rừng sột

soạt một hồi. Chỉ trong chốc lát, yêu khí bốn bề trong rừng cây lắng xuống.

Ánh trăng vẫn lặng lẽ chiếu trên mặt đất, nhưng không khí kỳ dị bên

cạnh đã không còn nữa.

Nhạn Hồi lại đứng yên mãi đến khi xung quanh không còn động tĩnh mới

thở phào một hơi, bất chấp hình tượng ngồi bệt xuống đất.

Nàng xoa ngực, “Tình cảnh này mà xuất hiện thêm mấy lần nữa chắc

phải tổn thọ mất thôi, bị bóng đè còn thoải mái hơn nhiều.” Nàng thở dốc,
quay đầu nhìn Thiên Diệu, thấy hắn vẫn đề phòng ngồi dựa vào gốc cây,
Nhạn Hồi xua tay, “Được rồi, yêu quái tạm thời bị dọa đi hết rồi, chúng ta
cũng nhanh lên, tránh để chúng phát hiện có điều không đúng rồi quay lại.”

Nhạn Hồi nói xong định đứng dậy.

Nhưng Thiên Diệu bỗng dưng nói: “Đừng cử động.”

Thân hình nàng khựng lại, đột nhiên nghe một tiếng “soạt” xé không khí

từ xa bay đến, một mũi tên bay lướt qua bên tai nàng.

Nhạn Hồi ngây người, thấy chỗ mũi tên lướt qua trong không trung còn

sót lại một đạo tiên khí như có như không, nhưng khí tức này không trong
sạch như khí tức hàng ngày Nhạn Hồi cảm nhận được ở núi Thần Tinh, mà
giống như là…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.