HỘ TÂM - Trang 228

25

Nhạn Hồi nghiêng mặt liếc nhìn Thiên Diệu: “Còn sống không?”

Ánh trăng lấp loáng trên mặt Nhạn Hồi, khiến một bên mặt nàng sáng rõ,

Thiên Diệu nhìn đồng tử in bóng trăng của nàng nhất thời thất thần quên
đáp.

Nhạn Hồi chau mày, dùng kiếm gỗ đào đánh “bốp” lên trán Thiên Diệu,

khiến hắn ngây ra, một giọng nói đầy khinh khi vang lên: “Ngươi chết rồi ta
chẳng buồn cứu nữa đâu.”

Thiên Diệu ngây ngốc một lúc rồi mới ôm chỗ trán bị đánh đau, bật cười

khe khẽ.

Nhạn Hồi chau mày: “Cười cái gì, bị đánh đến ngốc luôn rồi sao?”

Thiên Diệu ôm trán cười, “Đúng là lần đầu gặp người như cô.”

Rõ ràng đã đi rồi, nhưng lại bất chấp an nguy mà quay lại, cứu hắn trong

lúc tuyệt vọng nguy nan…

Rõ ràng nàng đã làm một chuyện khiến hắn chấn động nhưng nàng lại

chẳng hề hay biết.

“Phí lời quá.” Nhạn Hồi quay đầu, nhìn yêu quái đầu trâu bị nàng đánh

văng ra ba trượng, một đòn vừa rồi nàng không hề tiếc pháp lực, nên yêu
quái đầu trâu kia vẫn đang váng vất lắc lư đầu.

Trong rừng rậm tối đen sau lưng yêu quái đầu trâu còn có mấy bóng đen

khác đang thò đầu quan sát họ. Có điều sợ sức mạnh đòn vừa rồi của Nhạn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.