HỘ TÂM - Trang 256

Bạch Hiểu Lộ kêu đau. Cả phòng giam, trừ Nhạn Hồi chau mày, không

một ai dị nghị với hành động này.

“Nhạn Hồi đã cứu ngươi chắc ngươi cũng biết kế hoạch bên trong, mau

khai rõ hành tung của bảo vật đỉnh Tâm Túc.” Lăng Phi quay người, mang
theo cảm giác tự cao trời sinh đi tới trước nhà lao, ả nhìn Bạch Hiểu Lộ bên
trong, “Không nói thật thì ta có cách khiến ngươi đau gấp mười lần hơn.”

Bạch Hiểu Lộ khóc đến khản giọng, có lẽ vì quá đau nên thần trí không

được tỉnh táo lắm, nó vừa lắc đầu nói “Tôi không biết” vừa hét lên “Tỷ tỷ
cứu muội”.

Nó vừa nói xong, ánh mắt của tất cả mọi người đều thoáng dừng trên

người Nhạn Hồi.

Lăng Phi nửa khiêu khích nửa khinh bỉ nhìn nàng, Nhạn Hồi hiểu ánh

mắt ả đang nói “Đồ sâu kiến hèn hạ như ngươi mà lại ngông cuồng muốn
đấu với ta à, lần này ta xem thử ngươi còn giở được trò gì”.

Nhạn Hồi không thích bị vu oan, không thích bị khiêu khích, không thích

bị uy hiếp. Nhưng tất cả những chuyện nàng không thích lúc này Lăng Phi
đều đã làm hết.

“Dừng tay.” Giọng nàng khẽ trầm xuống, “Các người ức hiếp con gái

người ta như vậy, không sợ mẫu thân đã qua đời của nó ban đêm tới tìm các
người sao?”

Lăng Phi cười lạnh, “Người tu tiên tu đạo sợ gì âm tà yêu quái làm loạn,

kẻ sống ta không sợ, kẻ chết rồi lại càng chẳng có gì đáng sợ.”

Nhạn Hồi nhìn hồn phách Hồ yêu ba đuôi, “Cô nghe thấy rồi đó, sau này

ban đêm đừng tới tìm ta nữa, tìm cô ta đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.