HỘ TÂM - Trang 472

Vậy tức là Phụng Thiên Sóc… có lẽ ngay cả Huyền Ca cũng biết những

tin này lâu rồi.

Nghĩ cũng đúng, tại sao Phụng Thiên Sóc lại nói với Phụng Minh chuyện

nước Thanh Khâu mất một công chúa Cửu Vĩ Hồ chứ, nhất định cũng đã
nắm được thóp của Phụng Minh, chắc chắn chuyện này có thể uy hiếp ông
ta, bởi vậy mới nói câu đó.

Ai cũng là tay lão làng cả, câu nào trông cũng êm đềm không gợn sóng,

nhưng sau khi xâu chuỗi quan hệ bên trong Nhạn Hồi mới biết, thật ra lại
ngầm ẩn chứa những chuyện chấn động kinh người như vậy.

Tạm thời đè nén cảm xúc, Nhạn Hồi nói: “Tốt lắm.” Nàng đứng lên,

“Vậy bắt đầu từ bây giờ, những chuyện vừa rồi ngươi không được nói cho
bất kỳ ai nghe nữa.”

Hiếm khi nàng thu lại vẻ tản mạn, ánh mắt lộ sự rét lạnh: “Ta hỏi ngươi

câu cuối cùng, ngươi có biết trên giang hồ dễ chết vì chuyện gì nhất
không?”

Đô Tri Đạo bĩu môi: “Người trên giang hồ đều dễ chết, không có lý do.”

“Hôm nay ta cho ngươi biết một lý do rất phổ biến.” Nhạn Hồi nhìn gã,

“Vì ngươi biết quá nhiều.”

Đô Tri Đạo tự hỏi mình cường tráng cả đời, chưa bao giờ sợ hãi điều gì,

nhưng lúc này nhìn ánh mắt của Nhạn Hồi, gã bỗng cảm thấy sởn gai ốc.

Nhạn Hồi không nói thêm, cũng không nhìn Thiên Diệu mà tự mình ra

khỏi phòng. Thiên Diệu trầm ngâm trong thoáng chốc rồi theo nàng ra
ngoài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.