HỘ TÂM - Trang 480

Thấy nàng không phản ứng, nắm tay tiểu Thế tử toát mồ hôi, nó lại siết

chặt quyền nói: “Ta là trưởng tử Chúc Ly của Túc Thanh vương nước
Thanh Khâu, tuy cô là người tu tiên, nhưng cô cũng là ân nhân cứu mạng ta,
người tộc ta nhất định không thất lễ với cô.”

“À… ta…”

“Ta sẽ ở đây chờ cô ba ngày, ba ngày sau, nếu cô vẫn không bằng lòng

theo ta về Thanh Khâu, ta cũng không miễn cưỡng cô nữa.” Chúc Ly nhìn
Nhạn Hồi một lúc, sau đó cúi đầu rầu rĩ nói, “Hết rồi.” Nó cúi đầu đi ra,
đóng cửa lại, sờ lên khung cửa, sau đó đi ra ngoài, cùng lão tùy tùng xuống
lầu, không biết đi đâu.

Nhạn Hồi ở trong phòng nhìn chiếc bàn bị mình đập nát, tâm trạng phập

phồng, ngổn ngang trăm mối, cuối cùng cười khổ không rõ mùi vị, nàng
ngồi xuống ghế ngửa đầu nhìn trời.

Chuyện gì thế này…

Ngồi chưa bao lâu, ngoài cửa xuất hiện một bóng người.

Nhạn Hồi không nhìn đã hỏi: “Tại sao ngươi lại cho họ biết tin này?”

Giọng nàng không quá trầm bổng, thậm chí không khác gì bình thường,

nhưng Thiên Diệu nhạy bén phát giác được Nhạn Hồi đang giận, hơn nữa
lửa giận không nhỏ.

“Hôm qua ta nói rồi, Tiên Yêu định sẵn sẽ đại chiến. Cho dù không phải

hiện giờ, đến lúc ta tìm lại được toàn bộ pháp lực, ta nhất định cũng bắt Tố
Ảnh trả lại món nợ này.”

Giọng Nhạn Hồi hơi lạnh: “Đó chỉ là ân oán giữa ngươi và Tố Ảnh,

ngươi không cần thiết phải kéo nhiều người vào như vậy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.