HỘ TÂM - Trang 478

Đến hôm sau, nàng tỉnh lại, cảm giác trống rỗng không có chuyện gì làm

lại nổi lên, bỗng dưng nghe thấy bên ngoài có tiếng vó ngựa hoảng loạn
lướt qua, xen lẫn với tiếng người hét lớn, có điều tiếng hét quá mơ hồ nên
Nhạn Hồi nhất thời không nghe rõ.

Khi nàng đi đến mở cửa ra, nhìn thấy hai bên đường phía dưới mặt đất,

bá tánh đang đứng kinh hoàng, vẻ mặt hoảng hốt không biết làm sao.

Nhạn Hồi vẫn đang buồn ngủ, bỗng lại nghe thấy có tiếng vó ngựa từ bên

kia đường phi nhanh tới, nàng nghe thấy rõ ràng tiếng hét của người trên
ngựa: “Thanh Khâu tuyên chiến! Yêu tộc tuyên chiến!”

Nàng ngạc nhiên, tóc còn chưa kịp chải đã quay đầu chạy về phía ngân

lâu. Nhưng vừa mở cửa lại va vào một thiếu niên, đầu thiếu niên kia vừa
khéo đập vào vùng ngực mềm mại của nàng, bị nàng hất loạng choạng lui
mấy bước.

Ông lão phía sau đỡ nó lại, nó đỏ mặt đứng vững, sau đó cố ra vẻ trấn

tĩnh nói với Nhạn Hồi: “Cô tên Nhạn Hồi đúng không?”

Nhìn người trước mặt, nàng ngây ra một lúc, sau đó tóm cổ áo, lôi nó

vào phòng, đóng mạnh cửa lại: “Chuyện là thế nào?” Giọng nàng cuống
quít hơn bao giờ hết, “Ngươi nhất định biết nguyên do, chuyện là thế nào?”

“Lần này không giả vờ không biết ta nữa à?”

Nhạn Hồi đập mạnh lên chiếc bàn bên cạnh, chiếc bàn phát ra một tiếng

động lớn rồi lập tức nứt ra thành hai mảnh gỗ rơi xuống đất: “Nói!”

“Tô Ảnh hại tiểu cô cô của ta, nước Thanh Khâu ta nhất định bắt bà ta nợ

máu trả bằng máu.” Dù sao cũng là Hoàng tộc Thanh Khâu, không bị khí

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.