HỘ TÂM - Trang 545

ném ra đằng xa, nó rơi xuống bụi cỏ kêu thảm, mãi một lúc mà vẫn không
bò ra.

Nhạn Hồi giật mình: “Té chết rồi sao?”

Chúc Ly vội đưa nàng vào trong: “Tiểu Hồ yêu té nhẹ lắm, không chết

được đâu.”

Thiên Diệu nắm cổ tay Nhạn Hồi, kéo nàng vào sau một cánh cửa lớn.

Trong cửa là một đại sảnh làm từ thân cây khoét rỗng, Nhạn Hồi ngẩng

đầu lên là có thể nhìn thấy cành lá bên trên, ánh nắng xuyên qua lá cây chi
chít rơi xuống đất, chiếu rọi khiến cả đại sảnh óng ánh sặc sỡ.

Nhạn Hồi kinh ngạc nhất thời quên mất tiểu Hồ yêu kia: “Lòng cây khoét

rỗng nhưng cây lại không chết, các người làm cách nào vậy?”

“Linh khí của Quốc chủ đã nuôi dưỡng tất cả cỏ cây ở đây.”

Đại yêu quái trấn giữ một phương.

Nhạn Hồi lại không kìm được ngoái đầu nhìn Thiên Diệu, sơn cốc trước

đây hắn trấn giữ cũng như vậy sao...

Không biết tại sao, nàng đối với Thiên Diệu trước đây hình như càng

ngày càng hiếu kỳ.

Thiên Diệu nhận được ánh mắt của Nhạn Hồi, hắn không biết nàng đang

nghĩ gì bèn buông tay Nhạn Hồi ra, động tác này không điềm tĩnh ung dung
như sự thản nhiên thường ngày.

Nhạn Hồi cũng cảm thấy cổ tay trống trải, đang ngây người, Chúc Ly

bên cạnh bỗng hành lễ với Vương tọa ở giữa: “Quốc chủ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.