68
Pháp trận băng tuyết lấp lánh ánh sáng lam khiến lòng người lạnh lẽo,
giống như hôm Nhạn Hồi rời khỏi núi Thần Tinh. Hàn khí từ trong trận
pháp ùa ra khiến dung nham nóng bỏng trong hang tối đi mấy phần.
Trong khi Nhạn Hồi vẫn còn thất thần, bỗng thấy một luồng sáng màu
lam từ trong pháp trận bắn ra, đánh thẳng lên bụng nàng, đẩy nàng lùi về
phía sau ba bước, trước khi rơi vào trong dung nham Nhạn Hồi mới dừng
bước được.
Chẳng qua chỉ trong chớp mắt, Lăng Phi vừa rồi bị nàng chế phục dưới
đất đã mất tích.
Thay vào đó là khí tức Nhạn Hồi quen thuộc hơn bao giờ hết lưu chuyển
trên núi, Nhạn Hồi nheo mắt, tiên nhân áo trắng ôm Lăng Phi đáp xuống nơi
các đệ tử Tiên môn đang đứng.
Vẻ mặt hắn lạnh lẽo, khí thế vẫn như cũ, cách biệt ba tháng, nhân gian đã
sang mùa mới, vậy mà sư phụ của nàng dường như chẳng hề thay đổi.
Giống như mười năm trước, thời gian không hề khắc lên chút vết tích gì
trên dung mạo hắn.
“Sư huynh...” Lăng Phi nhìn Lăng Tiêu, khóe mắt đỏ lên, “Huynh đến
rồi.” giống như chịu tủi nhục cực lớn.
Nhạn Hồi nghe vậy, tiếng cười lạnh ngắn ngủi hừ ra không nén được.
Tiếng hừ lạnh cực kỳ khinh miệt của nàng không thoát được tai của tất cả
người tu tiên có mặt, Lăng Phi nhìn nàng, mắt dựng ngược, tựa như hận đến
nghiến răng: “Nhạn Hồi này mấy tháng trước cấu kết Yêu tộc, lén thả Hồ
yêu thì không nói, hiện giờ còn xuống núi giúp Yêu tộc làm chuyện ác, nay