lại đến trộm Trường Thiên kiếm, đúng là gan to bằng trời.” Nàng ta nhìn
Nhạn Hồi, ánh mắt ác độc, “Dư nghiệt này sư huynh đừng bao giờ niệm
tình sư đồ ngày xưa mà mềm lòng với nó nữa.”
Nhạn Hồi lại không nhịn được cười, nói cứ như lúc xưa Lăng Tiêu từng
niệm tình sư đồ vậy.
Cố sư của nàng chính trực liêm minh, công chính vô tư, đó là chuyện cả
núi Thần Tinh, thậm chí cả giới tu tiên đều biết.
Nhạn Hồi ném Trường Thiên kiếm trong tay, mũi kiếm cắm xuống đất ba
phần, thanh kiếm kêu ong ong, có thể thấy lực đạo nàng ném Trường Thiên
kiếm không nhỏ: “Con không cần Trường Thiên kiếm. Trước đây ở núi
Thần Tinh là con lén thả Hồ yêu, nhưng con không cấu kết với Yêu tộc.
Hôm nay người nói con giúp Yêu tộc làm việc cũng không sai, có điều, con
không trộm Trường Thiên kiếm.” Nàng chăm chăm nhìn Lăng Tiêu.
Sư đồ hai người bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt nghiêm túc.
“Lời đã nói hết, tin hay không tùy người.”
Lúc nói câu này, tay Nhạn Hồi lén kết ấn sau lưng. Thiên Diệu vẫn còn
trong dung nham, nàng không có thời gian dây dưa ở đây, nàng phải đi tìm
hắn: “Lăng Tiêu đạo trưởng...”
Nhạn Hồi gọi Lăng Tiêu, vốn định mượn cớ dịch chuyển sự chú ý của
chúng nhân, nào ngờ bốn chữ này còn chưa dứt, thân hình Lăng Tiêu bỗng
nhiên biến mất.
Nhạn Hồi thầm nói không hay, vô thức muốn trốn đi, nhưng nàng vừa lui
một bước đã đâm sầm vào ngực một người, Nhạn Hồi nhìn về phía sau,
Lăng Tiêu đang đứng sau lưng lạnh lùng nhìn nàng.