HỘ TÂM - Trang 836

Nhạn Hồi ôm hắn nói: “Chàng yêu ta phải không?”

Đuôi Thiên Diệu trong nước lập tức vểnh lên.

Nhạn Hồi vùi mặt lên đầu hắn, “Chàng làm người của ta đi!”

Lời vừa dứt, Thiên Diệu liền sửng sốt, tiếp đó hào quang xoay chuyển

toàn thân, hóa thành hình người trong suối băng. Hắn nhìn Nhạn Hồi, khắc
chế ánh sáng âm ỉ tỏa ra trong mắt đang tiết lộ tâm tư hắn đã giấu kín bấy
lâu nay.

Nhạn Hồi tiến lên phía trước, “Chàng làm người của ta đi! Ta cũng yêu

chàng!”

Ánh sáng trong mắt Thiên Diệu vụt tắt, hắn chỉ lặng lẽ nhìn Nhạn Hồi,

nhất thời khiến Nhạn Hồi có hơi không chắc chắn, “Lúc trước chàng hỏi ta,
nếu người chàng gặp hai mươi năm trước là ta thì sẽ thế nào, lúc đó chàng
đã động lòng với ta rồi, ta biết, chỉ là lúc đó ta lại không như vậy. Có điều
gần đây càng ngày ta càng nghĩ nhiều về câu hỏi này, nếu người chàng gặp
hai mươi năm trước là ta thì sẽ thế nào.”

Nhạn Hồi chăm chăm nhìn Thiên Diệu, “Những chuyện khác ta không

dám nói, thế nhưng nếu hai mươi năm trước người chàng gặp là ta, chỉ cần
chàng thật lòng đối đãi với ta, ta sẽ nguyện trao hết chân tình cho chàng,
không lừa dối, không phụ bạc.”

Thật ra nếu đối với Thiên Diệu, khoảnh khắc đẹp đẽ nhất là gặp được

Nhạn Hồi trong lúc cùng đường bí lối. Thì đối với Nhạn Hồi, khoảnh khắc
đẹp đẽ nhất là lúc mất hết tất cả nàng vẫn còn có Thiên Diệu.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, họ đã trở thành thành lũy không thể thay

thế trong lòng đối phương.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.