HỘ TÂM - Trang 844

Hắn nhìn Nhạn Hồi một lúc, sau đó chìa tay ra, “Không đi theo sao?”

Nhạn Hồi thoáng ngập ngừng, vẫn không chìa tay ra, sau lưng đột nhiên

có một luồng sát khí đâm tới, Nhạn Hồi còn chưa kịp tránh né, Thiên Diệu
đã ôm eo nàng lách sang một bên, tránh được cành cây nhọn từ dưới đất
xuyên lên, hắn phẩy tay áo ra một ngọn lửa, thiêu cành cây đó thành tro bụi.

Cảm thấy hơi ấm quen thuộc, nhìn pháp thuật quen thuộc, bấy giờ Nhạn

Hồi mới hơi yên lòng. Thiên Diệu cúi đầu nhìn nàng, “Vừa rồi nàng sao
vậy?”

Nhạn Hồi lắc đầu, “Không sao, có chút ảo giác thôi.”

Nàng đi theo Thiên Diệu, băng qua một con đường, phía trước bỗng xuất

hiện một cây khô khổng lồ, đó là gốc cây phong ấn hồn phách Thiên Diệu
năm xưa. Nhạn Hồi đã gặp Lăng Tiêu ở đây, cũng chính nơi này, nàng đã
sai sót nhầm lẫn thả hồn phách Thiên Diệu ra.

Điều đó có nghĩa là, ngày này hai mươi năm trước thật ra nàng đã gặp

hai người, một người nhìn thấy được, người còn lại không thể nhìn thấy.

Vận mệnh thật sự diệu kì.

Thiên Diệu bất chợt ngừng bước, hắn ngoảnh đầu nhìn Nhạn Hồi, “Nhớ

chuyện trước đây sao?”

Nhạn Hồi lắc đầu, “Chỉ có chút xúc cảm về sự kì diệu của duyên phận

thôi. Tại sao vảy Hộ Tâm của chàng lại rơi vào tim ta?”

Thiên Diệu thoáng im lặng, tiếp đó nghiêm mặt, “Nhạn Hồi.” Hắn nói,

“Thật ra ta vẫn chưa cho nàng biết. Thật sự phát huy tác dụng trong ngực
nàng để nàng sống tiếp không phải là sức mạnh của vảy Hộ Tâm. Đó chỉ là
một tấm vảy, nó có thể bù đắp chỗ khuyết trong tim nàng, để nàng không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.