HOA HỒNG GIẤY - Trang 188

thêm một câu.

Bạch Nhạn lịch sự cảm ơn.

Đóng cửa xong cô gọi điện cho Khang Kiếm, nói lại chuyện ông chủ

Hoa vừa tới thăm. Khang Kiếm ừ một tiếng, hình như bên cạnh có rất nhiều
người, anh chỉ nói mọt câu “anh biết rồi” bèn cúp máy.

Trời nóng, hoa quả không để được lâu. Cô mở chiếc thùng giấy, một

thùng là nho Mỹ nhập khẩu, một thùng là xoài Đài Loan, quả nào quả nấy
căng mọng không tì vết, giống hệt như tác phẩm nghệ thuật.

Trời ạ, chỗ hoa quả này mà chẳng đáng mấy đồng thì đồng Nhân dân tệ

vẫn còn nhiều khả năng lên giá lắm. Bạch Nhạn nhếch môi.

Từ lâu, Khang Kiếm đã biết làm quan là một nghề nhiều nguy hiểm,

cũng là một loại hình nghệ thuật trí tuệ.

Chức vụ càng cao, càng nguy hiểm. Đứng trước kỷ cương pháp luật,

anh tự nhiên bị ràng buộc, bắt buộc phải loại trừ triệt để tâm lý ăn may,
ngay cả dính chút xíu cũng đừng hy vọng. Nếu không, sơ sẩy dù nhỏ tới
mức nào cũng đều có thể dẫn tới họa ngập đầu. Những kẻ tung hô nịnh hót
trước quyền lực, những người tìm trăm phương ngàn kế để lấy lòng hay hối
lộ chẳng khác gì ruồi nhặng, xua mãi chẳng đi, dù xuất phát từ mục đích
nào, thì xét về lý thuyết, bọn họ đều có thể là sát thủ vô hình muốn lấy
mạng anh.

Nhưng nói đi phải nói lại, nếu anh thật sự muốn tự cho mình là thanh

cao, chuyện gì cũng vạch rõ khoảng cách với mọi người, luôn mồm tỏ ra
thanh liêm trong sạch, vậy thì lại không có lợi cho sự nghiệp. Giống như
các vị hoàng đế thời cổ đại, giữa đám bá quan văn võ trong triều, ông ta cần
trung thần cống hiến cho quốc gia, cũng cần tiểu nhân giúp ông ta khống
chế chặt chẽ chính quyền trung ương. Nếu chỉ dùng trung thần, hoặc chỉ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.