HOA HỒNG KÝ ỨC - Trang 130

tôi đi ngay ấy mà.” Cô rất sợ ngồi ở đây lâu, dưới ánh mắt trong trẻo thanh
khiết của anh ta, cô sẽ tự động khai sạch sành sanh.

Tiêu Tử Thần đưa cho cô một cốc ô mai ướp lạnh: “Thời tiết đẹp thế này,

nếu không biết bơi thì ngồi đây hóng gió biển cũng được! Có những người
ăn hải sản thì bụng sẽ khó chịu, ngủ một giấc là khỏi ngay thôi, cô không
phải lo cho Khổng Tước đâu.”

Anh ta còn an ủi cô, sao Trì Linh Đồng có thể không toát mồ hôi? “Vậy

tôi ngồi ở đây, anh cứ đi tắm biển đi!” Trì Linh Đồng nhìn cái túi lớn để
cạnh ghế tựa. Đây là lần đầu tiên cô tới bãi tắm Vịnh Nước Cạn, dường như
biển càng xanh hơn, trời càng cao hơn.

Tiêu Tử Thần nở một nụ cười gượng gạo: “Hay là tôi mua cho cô một bộ

áo tắm, thêm một cái phao nữa, rồi cô cũng ra tắm biển luôn?”

Trì Linh Đồng biết anh ta đang giúp Khổng Tước làm tròn đạo đãi

khách, lắc đầu nói: “Tôi là một con vịt cạn, không thể để anh chê cười
được.” Cô nhớ tới biệc tối qua đạp nhầm vào chân anh ta hai lần, mặt lại đỏ
bừng.

Tiêu Tử Thần không nói gì thêm nữa, đứng lên đi tới phòng thay đồ.

Trì Linh Đồng uống một nửa cốc ô mai, nhìn quanh quất, trong tầm nhìn

bỗng xuất hiện một người đàn ông có thân hình rất đẹp, tuy không phải loại
người có cơ bắp cuồn cuộn, nhưng vai rộng chân dài, cơ bụng cực kỳ hoàn
hảo. Khuôn mặt đẹp trai của anh ta thoáng hiện vẻ nghiêm nghị, không biết
do cận thị hay bị cát bay vào mắt, anh ta luôn híp mắt, chớp mắt liên tục.
Trì Linh Đồng kinh ngạc đến há mồm, Khổng Tước đúng là có mắt thần,
mọt sách hóa ra lại là một người đàn ông rất nam tính.

“Vậy tôi xuống tắm đây!” Tiêu Tử Thần đưa tay lên mắt, chạm phải

khoảng không, bấy giờ mới nhớ ra mình không đeo kính.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.