HOA HỒNG KÝ ỨC - Trang 129

Khổng Tước nũng nịu nói: “Tớ biết cưng yêu tớ, thương tớ nhất mà, chỉ

một lần này thôi, không có lần sau đâu. Bây giờ cậu đi nhanh đi, Tử Thần
rất ghét người tới trễ. Cậu giúp tớ xin lỗi anh ấy, nói là ngày mai tớ sẽ tới
thăm cha mẹ anh ấy.”

Không chờ Trì Linh Đồng trả lời, Khổng Tước đã ngắt máy. Trì Linh

Đồng bực đến ngứa răng, nhưng lại không làm gì được.

Đường bờ biển của Thanh Đài có hình lượn sóng, có mấy cảng thiên

nhiên, có cả cảng và bãi tắm tự nhiên. Vịnh Nước Cạn là bãi biển đẹp nhất
trong số đó, nhưng không được quảng cáo nhiều ra bên ngoài. Phía sau bãi
biển là núi rừng trùng điệp, với những căn biệt thự khác nhau, quanh năm
có binh lính mặc đồng phục canh gác.

Trì Linh Đồng bước xuống taxi, thấy dưới những cây dù che nắng trên

bãi cát, có vài người mặc áo tắm tụm năm tụm ba, có người đang hóng gió
biển, có người lại đang chơi đùa trong sóng nước, còn có mấy đứa trẻ đang
xây lâu đài trên bãi cát. Những con sóng cuốn lên bọt nước trắng tựa tuyết,
cuồn cuộn xô vào bờ, tạo nên những tiếng rầm rì.

Trì Linh Đồng nhìn khắp xung quanh, nhanh chóng nhận ra Tiêu Tử

Thần, anh ta mặc áo sơ mi trắng, quần dài phẳng phiu, đang ngồi trên ghế
nằm màu trắng, bên người có một cái túi lớn, ánh mắt nhìn thẳng ra biển.

Cô lấy lại bình tĩnh, vủa thầm mắng Khổng Tước mấy câu, vừa chầm

chậm đi tới.

Mọt sách bị lừa bịp một cách dễ dàng, Trì Linh Đồng chỉ nói vài ba câu

đã khiến anh ta hoàn toàn tin tưởng, trong mắt chẳng hề lộ vẻ hoài nghi, còn
chu đáo mời cô ngồi xuống, xếp hoa quả, đồ uống, cảm ơn cô hết lần này
tới lần khác. Trì Linh Đồng không khỏi cảm thấy tội lỗi. Ức hiếp người hiền
lành quả thực khiến người ta bị khinh bỉ, “Không cần phiền phức như vậy,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.