HOA HỒNG KÝ ỨC - Trang 261

lộ xem có thể bắt được xe hay không.

Di động reo lên. Khi cô đang nói chuyện với Tống Dĩnh, nó đã reo lên

nhiều lần. Cô lấy ra xem, màn hình hiển thị một số duy nhất, cô không hề
mềm lòng mà ấn nút tắt. Phía trước có một trạm xe buýt không một bóng
người, ghế dài cô độc giữa màn đêm. Cô đi một lúc nên thấy hơi mệt, bèn đi
tới ngồi xuống ghế, giữa bóng mưa đêm, cô mơ hồ cảm thấy mọi thứ đều là
ảo ảnh.

Di động trong tay cô vẫn không ngừng reo lên, người qua đường nhìn cô

bằng ánh mắt lạ lùng. Cô cắn môi, ấn xuống nút nghe.

“Tôi nói rồi mà, trò chơi này rất ngây thơ.” Giọng của Bùi Địch Thanh

cao tới chói tai.

“Tôi vốn không phải một người phụ nữ chín chắn.” Cô lẳng lặng ngắm

mưa, trong mắt hiện lên một thoáng sương mù.

“Đang làm gì thế?” Bùi Địch Thanh hạ giọng, “Tôi đã về tới nhà, đang ở

trong thư phòng.”

Trì Linh Đồng rũ mi, “Tôi đang học thuộc thơ.”

“Thơ gì?”

“Vô đề!”

“Đang đọc sao?

“Ừ!"

“Tôi muốn nghe thử!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.