HOA HỒNG KÝ ỨC - Trang 564

Quân Mục Viễn nhanh chóng xuống tầng, nhiệt tình nắm chặt tay anh, vô

cùng xúc động, “Thầy giáo Tiêu, anh về Thanh Đài từ bao giờ thế?” Anh ta
dẫn Tiêu Tử Thần lên văn phòng của mình.

Tiêu Tử Thần thấy bảng chức danh trên bàn anh ta ghi “Tổng Giám

Đốc”, mỉm cười, xem ra Quân Mục Viễn đã lên chức rồi.

“Hôm nay.” Thư ký lễ phép bưng lên hai tách cà phê, anh nhỏ giọng nói

cám ơn, khóe mắt liếc nhìn về văn phòng đóng kín của mình. Tầm mắt của
anh dừng lại trong chốc lát.

“Đó là văn phòng của Tổng giám đốc Bùi, một năm rồi, nhưng tới giờ tôi

vẫn không đủ dũng khí để bước vào đó. Tôi vẫn chưa thể chấp nhận được
chuyện anh ấy đã qua đời. Đôi khi tôi vẫn có ảo giác rằng, dường như anh
ấy vẫn sống ở một nơi nào đó trên cõi đời này, chỉ là chúng ta không biết
mà thôi. Tuy chúng tôi là quan hệ lãnh đạo nhân viên, thế nhưng tôi và anh
ấy vừa giống bạn bè lại giống anh em. Ôi, trời xanh ghen ghét anh tài!”

“Anh ấy mất như thế nào?” Sắp sửa vén màn chân tướng, anh không thể

không căng thẳng.

Quân Mục Viễn đóng cửa lại, dặn thư ký tạm thời đừng làm phiền, “Xem

ra thầy giáo Tiêu vẫn chưa nhớ lại chút gì!”

Anh nói qua quýt: “Có một vài hình ảnh vụn vặt xuất hiện trong đầu tôi.

Tôi nhớ láng máng là đã xảy ra một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng,
trong xe có ba người là tôi, Tổng giám đốc Bùi và một vị phu nhân họ
Tống.”

Quân Mục Viễn cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Chuyện này Hằng Vũ vẫn luôn

giấu kín, chỉ tuyên bố với bên ngoài là Tổng giám đốc Bùi bị tai nạn khi đi
một mình, không hề nhắc tới anh và cô Tống, đây xem như là một vụ bê bối

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.