HOA HỒNG KÝ ỨC - Trang 562

Ông Quan Ẩn Đạt áy náy nói: “Linh Đồng muốn dượng giữ bí mật bằng

cả sinh mạng.”

“Chỉ giữ bí mật với mình con ư?” Tiêu Tử Thần thực sự khâm phục bản

thân mình, lúc này mà anh vẫn cười được. Vốn tưởng rằng, sống hai đời,
may mắn xiết bao khi được ở bên cô. Kết quả vẫn là hai đường thẳng song
song.

“Con thông cảm cho con bé, hai đứa còn trẻ, có duyên thì sẽ về bên nhau

thôi.” Ông Quan Ẩn Đạt biết câu này nghe quá máy móc bất lực, thế nhưng
dù sao cũng phải nói gì đó.

“Cô ấy vẫn luôn phóng khoáng như vậy.” Anh gật đầu, áo khoác màu

nâu nhạt bị gió cuốn lên, không khỏi nghĩ tới một câu đùa mà sinh viên
thường nói: “Mẹ nó, tất cả chỉ là mây bay.” Trái tim lạnh tựa hầm băng, tình
yêu lại bỏ qua anh một lần nữa. Sống và chết có gì khác nhau đâu?

“Con bé có nỗi khổ tâm riêng.” Ông Trì Minh Chi vừa kể cho bà Đàm

Trân về chuyện hiểu lầm giữa Tiêu Tử Thần và Trì Linh Đồng, bà Đàm
Trân hiểu rất rõ Linh Đồng làm vậy là vì bất đắc dĩ. Một lần bị rắn cắn,
mười năm sợ dây thừng.

Tiêu Tử Thần quay ra nhìn bà Đàm Trân.

“Hai đứa có vấn đề trong việc trao đổi với nhau, hai đứa đều phải kiểm

điểm lại mình, không thì chẳng ai giúp được các con đâu.”

Anh cười khổ, anh tỉnh lại, cũng hiểu rõ hai người luôn muốn cùng nhau

xây dựng gia đình, cầm tay nhau bước đi, chia sẻ với nhau mọi chuyện,
nhưng lúc này cô đang ở đâu?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.