HOA HỒNG XỨ KHÁC - Trang 106

Cộng đồng chia sẽ sách hay:

http://www.downloadsach.com

- Chứ gì nữa! Giọng thằng Hòa thì ăn thua gì! Giọng mày tụi con nít mới... sợ! Đang khóc,

nghe mày hát, mấy đứa nhỏ nín liền. Có đứa còn tè cả ra quần. Chúng tưởng cọp rống!

Hóa ra thằng Bá là cái đứa ác nhơn ác đức. Tôi mới khen thầm nó đây, nó đã chơi tôi một vố

đau điếng. Nó xô tôi một phát làm tôi té lộn cổ từ trên mây xuống mặt đất, thiếu điều muốn

hộc máu mũi. Tôi là con cò ở trong câu ca dao. Tôi đậu phải cành mềm, lộn cổ xuống ao.

Cành mềm ở đây tức là cái lưỡi không xương của thằng Bá. Nó lắt léo trăm đường.

Tôi bò lóp ngóp dưới ao, ngẩng đầu lên trách:

- Bộ hết người "chơi" rồi sao mà mày nỡ "chơi" đến tao!

Bá nghiêm nghị:

- Không phải là tao "chơi" mày! Tao làm vậy là để cho mày bỏ cái ý tưởng viển vông đó đi!

Tao không muốn mày làm trò cười cho thiên hạ!

Tôi tự ái:

- Mày nói quá! Tao hát cũng đâu đến nỗi nào!

- Nếu không tin lời tao thì hôm nào mày thu thử giọng hát của mày vào chiếc cassette của
thằng Nghị rồi mở ra nghe. Tao đánh cuộc với mày là mày không đủ can đảm ngồi "thưởng

thức" giọng ca của mày quá ba mươi giây.

Giọng điệu chắc nịch của Bá khiến niềm tin của tôi bị lung lay dữ dội. Nếu quả thật tôi còn

không dám nghe tôi hát thì ma nào mà thèm nghe. Hẳn là Bá nói đúng. Tôi hát dở nhất lớp.

Suýt chút nữa tôi đã bộp chộp xin vào ban văn nghệ và bị tụi thằng Châu cười cho thúi đầu.

Nhưng còn Gia Khanh? Chẳng lẽ tôi nhục nhã rút lui, bỏ mặc Gia Khanh cho thằng Hòa độc

quyền "quản lý"? Thật là tấn thoái lưỡng nan!

Chợt mắt tôi sáng lên. Tôi nói với Bá:

- Tao sẽ luyện giọng.

Bá tròn xoe mắt:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.