HOA HỒNG XỨ KHÁC - Trang 116

Cộng đồng chia sẽ sách hay:

http://www.downloadsach.com

Thoạt đầu, nghe thằng Bá chửi tôi đần, tôi giận tím ruột. Nhưng sau khi nghe nó "phân tích

tình hình" một hồi, tôi quên hết giận hờn. Trong lòng tôi chỉ dậy lên mỗi nỗi lo thằng Nghị.

Nghị tẩm ngẩm tầm ngầm, còn nguy hiểm gấp mấy lần Hòa và Ngữ. Vậy mà trước nay tôi

không đề phòng nó. Tôi chỉ lo rình rập hai tên thi sĩ và ca sĩ phổi bò kia. Ngu ơi là ngu!

Tôi nói, cố tự trấn an:

- Nhưng đâu phải thằng Nghị chở Gia Khanh đi một mình! Còn thằng Ngữ, thằng Hòa đi

chung nữa chi!

Bá bĩu môi:

- Thằng Ngữ, thằng Hòa thì làm được quái gì! Tụi nó đạp xe lếch thếch đằng sau, chỉ tổ hít

bụi!

Bá nói đúng. Xe thô sơ làm sao chọi lại xe cơ giới. Tôi còn tệ hơn Hòa và Ngữ. Tôi không có

nổi một chiếc xe đạp. Mỗi lần đi đâu xa, tôi toàn nhờ Bá đèo đi. Còn từ nhà đến trường, tôi

lẽo đẽo cuốc bộ. Nếu thằng Nghị nổi hứng chở Gia Khanh lượn qua trước mặt tôi, tôi sẽ hít

bụi mệt nghỉ. Phổi tôi sẽ dơ bẩn, vi trùng lúc nhúc. Tôi sẽ ho ra máu. Rồi đến một ngày đẹp
trời nào đó, tôi sẽ... lăn đùng ra chết. Người ta sẽ đốt thi hài của tôi ra tro hệt như thằng

Nghị

lén lút đốt trái tim của Gia Khanh ra tro vậy. Còn Gia Khanh, nó sẽ không bao giờ biết tôi

chết chính là vì nó. Vì nó khoái ngồi trên xe thằng Nghị mà không chịu leo xuống đất đi bộ

cùng tôi cho... mỏi cẳng chơi.

Những hình ảnh u ám đó cứ lởn vởn trong đầu tôi khiến tôi xụi lơ. Tôi thở dài nói với Bá:

- Vậy bây giờ tao phải làm gì?

Bá cắn môi, trầm ngâm:

- Để tao nghĩ đã!

- Nghĩ lẹ lẹ đi!

Mặc cho tôi nóng nảy thúc giục, Bá chậm rãi lắc đầu:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.