- Còn mày nữa! Cả mày cũng giấu tao!
Tôi chống chế:
- Tại thằng Ngữ nó dặn tao giữ bí mật cho nó. Vả lại, hồi đó khác. Hồi đó, tao chưa thấy...
thương Gia Khanh.
Nói xong, bất giác tôi cảm thấy ngượng ngùng và vội vã nhìn xuống đất.
Bá đúng là một bậc sư phụ có lương tâm. Thấy tôi xấu hổ, nó không nỡ chọc quê, mà gật gù
độ lượng:
- Mà thôi, chuyện cũ bỏ qua! Bây giờ tính tiếp chuyện mới!
Nghe nhắc "chuyện mới", tôi giật mình ngước lên:
- Chuyện làm thơ hả?
- Thì chuyện đó chứ chuyện gì!
Tôi lắc đầu nguầy nguậy:
- Thôi, thôi, tao không làm đâu! Tao đã nói rồi...
Sự bướng bỉnh của tôi khiến Bá nổi cáu. Nó sẵng giọng:
- Không có "thôi, thôi" gì hết! Nếu mày cãi lời tao thì mày đi mà tán tỉnh Gia Khanh lấy một
mình, tao không thèm "cố vấn" cho mày nữa!
Thấy Bá giận dỗi, tôi bỗng lo sốt vó. Tôi đang cần nó như cá cần nước. Nó mà bỏ rơi tôi, có
cho vàng tôi cũng chẳng dám "tấn công" Gia Khanh một mình. Vì vậy, tôi đành bấm bụng
năn nỉ:
- Thôi được rồi, tao sẽ làm theo lời mày. Tao sẽ làm thơ.
Nói chuyện làm thơ mà sao giọng tôi thiểu não như sắp khóc đến nơi. Trước đây, tôi hào
hứng làm thơ biết bao nhiêu. Tôi mơ trở thành thi sĩ. Tôi thèm làm Nguyễn Du, Nguyễn
Bính đến cháy lòng. Tôi đã dẫn thằng Ngữ đi uống cà phê ngày này qua ngày khác để mong
nó "xúc động" mà đăng thơ tôi. Vậy mà bây giờ nghe nhắc đến chữ "thơ", tôi bỗng đâm ra sợ
hãi.