Vì tất cả những cái lẽ tồi tệ đó mà tôi đành ngậm đắng nuốt cay. Và khi tiếng trống ra chơi
vừa vang lên, tôi vội vàng tót ra sân. Tôi không dám ở lại trong lớp. Tôi sợ tôi không đủ bình
tĩnh để nghe những lời bình phẩm của bạn bè về cái bút hiệu K.K.K. đang nằm trêu ngươi
ngay dưới bài thơ tình đầu tay của tôi.
Nhưng như vậy mà nào có yên. Tôi đang đi lang thang dọc hàng rào quanh sân, bỗng nghe
có tiếng chân đuổi theo. Đuổi theo tôi lúc này chỉ có thể là nhỏ Hồng. Tôi điếng hồn nhủ
bụng và hấp tấp rảo bước. Nhỏ Hồng lại rảo gấp theo khiến mồ hôi tôi nhỏ thành giọt sau
lưng. Hình ảnh trong giấc mơ khủng khiếp đêm xưa bất chợt hiện về làm tôi rùng mình. Và
trong tình thế
thập tử nhất sinh đó, tôi cắm đầu ù té chạy. Nhưng mới chạy được năm, sáu bước, tôi vội
khựng lại. Bởi vì, tôi nghe thấy tiếng thằng Bá vang lên từ phía sau:
- Đứng lại Khoa ơi! Tao chứ có phải con Hồng "chà-và" đâu mà mày chạy thục mạng vậy!
Chương 14: Hoa Hồng Xứ Khác
Sau tai nạn thảm khốc đó, tôi xìu như bún. Ngón đòn của Ngữ đã đánh tôi trọng thương. Tôi
không còn hăng hái tấn công Gia Khanh nữa.
Trong những ngày đó, tôi không thèm nói chuyện với Ngữ. Ở trường cũng như ở nhà, tôi
luôn luôn tìm cách tránh mặt nó. Nhưng Ngữ vẫn tỉnh khô. Gặp tôi, nó vẫn nhe răng cười hì