HOA HỒNG XỨ KHÁC - Trang 147

Cộng đồng chia sẽ sách hay:

http://www.downloadsach.com

giống củ khoai hơn. Nhưng chẳng có lý do nào để nó "chơi" tôi. Vả lại, thân phận nó là thân

phận cái anh trình bày, có cho vàng nó cũng chẳng dám "biên tập" bút hiệu của người khác.

Đâm sau lưng tôi, chỉ có thể là thằng Ngữ. Nó thường ỷ mình là chủ bút, nó dám làm những

chuyện động trời, huống hồ gì cái việc cỏn con là thêm một chữ K. vào bút hiệu của tôi. Hơn

nữa, Ngữ đang theo đuổi Gia Khanh, thấy tôi hỗn hào nhảy vào cuộc sức mấy nó nhường

đường. Tôi lại dùng "độc chiêu" của nó là thơ ca để tỏ tình với Gia Khanh, nó chịu sao nổi.

Bữa trước, thấy nó sẵn lòng đăng bài thơ của tôi, tôi đinh ninh nó tử tế. Tôi tưởng nó chơi
trò mã thượng. Tôi đâu ngờ nó gài tôi vào bẫy. Nó chơi cú "hồi mã thương" này độc quá sức.

Tôi lãnh ngay ngón đòn vào ngực, đau muốn ói máu nhưng đành phải ngậm miệng làm

thinh.

Tôi mà hó hé Ngữ sẽ khai tuốt tuột mối tình vụng trộm của tôi trước lớp. Ngữ chẳng sợ tôi

phản công. Nó là chúa làm thơ tình. Nó thương nhớ hết đứa con gái này đến đứa con gái

khác.

Nay nếu bị phát hiện thương thêm mộtđứa nữa, nó chẳng ngán. Trong khi đó, tôi đạo mạo
lừng danh. Tụi bạn mà biết được tôi làm thơ ngỏ ý với Gia Khanh, hẳn tụi nó sẽ đổi biệt

danh của tôi từ "ông thánh sống" thành "ông thánh... chín". Đám con gái sẽ không gọi tôi là

"người mặt sắt" nữa, mà có thể gọi bằng một cái tên khác, như "người mặt mốc" chẳng hạn.

Lúc đó, tôi chỉ có nước bỏ trường ra đi.

Đó là chưa kể thơ thằng Ngữ là thơ thứ thiệt, còn thơ tôi là thơ "chế biến" lại. Ngữ chơi ác,

rêu rao tôi là thằng ăn cắp, chắc Gia Khanh sẽ khinh bỉ tôi thậm tệ. Nó sẽ chẳng thèm cho tôi

đi theo xách dép, chứ đừng nói là được yêu nó và được nó yêu lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.